Công Tước

Chương 964 : Bảo bảo thật thông minh

Ngày đăng: 18:22 30/04/20


Cung Ngũ đi ra cửa, đúng lúc Nhạc Mỹ Giảo bước ra nhìn thấy, “Tiểu Ngũ đi đâu thế?”



“Có bạn đến tìm con, con đi xem xem. Không có gì đâu, một lát con sẽ về.”



Dù sao Cung Ngũ cũng đã lớn, không1cần Nhạc Mỹ Giảo lo lắng nhiều, thật ra bà không lo lắng, chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi. Cung Ngũ đi ra ngoài, nhìn thấy một chiếc xe màu đen dùng trên đường chạy vào biệt thự, bên cạnh xe có8bóng dáng một người. Sau khi nhìn thấy cô, người đó đột nhiên chạy tới ôm chặt cô vào lòng.



Cung Ngũ không kịp phản ứng, trừng mắt thật to, đầu óc lập tức trống rỗng.



Dù cho cô không nhìn thấy gì cả nhưng2vừa ngửi liền nhận ra đó là mùi hương quen thuộc của anh. Cô khó mà tin nổi, tại sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này? “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ há miệng định nói gì đó, anh lại nói: “Tiểu4Ngũ, không phải là sự thật, có phải không?” Cung Ngũ liền sững sờ: “Hả?”



“Không phải là sự thật, đúng không?” Anh ôm chặt lấy cô, Cung Ngũ muốn vùng vẫy cũng không dễ dàng, anh lặp lại: “Không phải sự thật, có đúng không? Nhất định không phải là sự thật!”.



Cung Ngũ thăm dò giơ tay lên, sau đó vỗ nhẹ vào lưng anh, nói: “Ngài Edward, xin hãy bình tĩnh. Nếu anh hỏi con người tôi có phải là thật hay không, tôi có thể rất có trách nhiệm nói với anh, tôi là thật.”



Anh nói: “Không phải...” Giọng nói và con người anh cho cô một cảm giác giống nhau, chán nản và bất lực, giống như vừa trải qua một kiếp nạn sống chết, dùng hết sức lực mới khiến anh nói thành lời, “Tiểu Ngũ nói cho anh biết, không phải là sự thật, có đúng không?”



Cung Ngũ đầu óc mơ màng, không rõ chuyện gì, cô sợ lỡ mẹ cô đi ra nhìn thấy cảnh tượng này thì khó lòng giải thích rõ.



“Tiểu Ngũ, sao em có thể...” Giọng của anh có chút nghẹn ngào, “Anh biết lỗi rồi... Anh biết lỗi rồi... Tại sao em lại trừng phạt anh như vậy?” Cung Ngũ trừng mắt, bị anh ôm chặt không thể cử động.



Công tước đại nhân tiếp tục lặp lại: “Tiểu Ngũ anh thật sự sai rồi. Đừng đối xử với anh như vậy, có được không? Đừng đối xử với anh như vậy, được không?”




Công tước đại nhân nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, vẫn từ chối: “Không!” Hòa Húc nhìn anh, sau đó ông ta phất tay: “Được rồi, tôi biết ngay, mấy người trong gia đình cậu chẳng có ai là bình thường. Toàn là kiểu đụng trúng tường cũng không xoay đầu lại, chuyện mà mình đã quyết định thì thiên vương lão tử cũng sẽ không để tâm đến, tôi biết mà... Được rồi, tôi cũng không muốn làm chú Tường Lâm, nhưng mà mẹ của cậu sẽ tìm tôi tính sổ đấy! Cậu từ ngàn dặm xa xôi bay tới Thanh Thành, lại chẳng nói với bà Triển một tiếng, không nói với ông Yến một tiếng. Một mình cậu lén la lén lút dẫn theo con gái nhà người ta đến đây để kiểm tra xem có mang thai hay không, cậu đang suy nghĩ gì thế? Dù người ta mang thai cũng không phải con của cậu, cậu có thể làm được gì?”



Công tước đại nhân nhìn về phía trước, biểu cảm trên mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng nhuộm màu chết chóc, chậm rãi nhả ra từng chữ, “Không cho sinh ra.”



Hòa Húc hít hít mũi, vẻ mặt không nói nên lời, “Nếu cô ấy thật sự muốn có con, cô ấy sẽ hận cậu đến chết.” Sau đó Công tước đại nhân không nói gì thêm, Hòa Húc cũng mang vẻ mặt bội phục anh. Một lúc sau, một nữ bác sĩ trán đầy mồ hôi chạy ra, “Bác sĩ Hòa”. Hòa Húc hỏi: “Thế nào rồi?”



Nữ bác sĩ lắc đầu với ông ta.



Hòa Húc trừng mắt thật to: “Không có?” Nữ bác sĩ gật đầu.



Hòa Húc trừng mắt há mồm: “Thật sự không có à?” Nữ bác sĩ gật đầu: “Chúng tôi ban đầu cũng không tin, sau đó kiểm tra mấy lần, cuối cùng xác nhận là không có.”



Hòa Húc nhìn Công tước đại nhân, nói: “Bây giờ hài lòng rồi chứ? Được rồi chứ?”



Công tước đại nhân vẫn ngồi thẳng trên ghế, chỉ có ánh mắt là có chút tan rã, Hòa Húc vừa nhìn, vội vàng giới tay để anh nằm ngang xuống, nói: “Đẩy giường qua đây, nhất định phải ngủ một giấc.” Công tước đại nhân đột nhiên lại mở mắt ra, lẩm bẩm: “Tiểu Ngũ...”



“Được rồi, cậu mau ngủ đi, lát nữa tôi sẽ cho người đẩy cô ấy đến phòng cậu, hài lòng chưa?”



Công tước đại nhân cuối cùng cũng nhắm mắt lại ngủ, Hòa Húc thở một hơi thật dài: “Cậu nói xem không phải là cậu tự chuốc lấy sao? Ban đầu đang yên ổn, cậu cứ muốn đuổi người ta đi, người ta đi rồi thì cậu hối hận. Hiện giờ thì người ta bị cậu đuổi đi thật rồi, người ta rời khỏi thì cậu lại sống không vui vẻ. Ngày ngày nhớ ngày ngày mong, không phải đáng đời lắm sao? Thôi đi thôi đi, làm cứ như tôi là chú Tường Lâm vậy.”