Công Tước

Chương 966 : Bảo bảo thật thông minh

Ngày đăng: 18:22 30/04/20


Cung Ngũ định vòng qua ngồi lên ghế ở bên kia, không ngờ Công tước đại nhân đột nhiên ngồi dậy,



nắm chặt tay cô: “Tiểu Ngũ đừng đi!” Cung Ngũ sững sờ, cô nhìn anh, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tạm thời tôi chưa có ý định đi, đợi cô Triển đến trông chừng anh rồi tôi sẽ đi.”



Công tước đại nhân vẫn nắm1lấy tay cô không chịu buông, “Tiểu Ngũ ngồi xuống với anh một chút, được không?”



Cung Ngũ chặc lưỡi, “Tôi muốn đi mua chút đồ ăn.”



“Anh sẽ cho người mang vào!” Anh nói, giọng nói vừa sốt ruột vừa gấp gáp.



Có lẽ là sợ cô bỏ đi rồi không quay trở lại nên phản ứng hơi mạnh, làm cô giật mình. Cô chu môi, đổi8cách nói: “Vậy thôi đi.” Cô cúi đầu nhìn bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay cô, ý muốn nói có thể buông ra rồi, cứ lôi lôi kéo kéo thế này thì không hay chút nào.



Phản ứng của Công tước đại nhân hôm nay có chút chậm chạp, cứ nắm lấy không buông, còn nói: “Đừng đứng nữa, ngồi một chút đi.” “Này,2anh buông tay tôi ra trước đi. Tôi đã nói không đi nữa mà.” Công tước đại nhân: “Để anh nắm một chút được không?”



Cung Ngũ: “..”.



Cô mím môi, cảm thấy vẫn nên nói với anh một tiếng: “Ngài Edward...”



“Tiểu Ngũ.” Anh lên tiếng, “Tối hôm qua em đã đổi cách gọi rồi. Còn có thể giống như trước không?”



Cung Ngũ cúi đầu, trầm ngâm4một hồi, cô lại ngẩng đầu, dùng ngữ khí như không có chuyện gì để nói: “À, thì ra anh nói chuyện xưng hô à? Thật ra tôi thấy không sao cả, là tôi cảm thấy gọi thế nào thoải mái thì gọi thối. Nếu anh đã để tâm như vậy, cảm thấy không giống thì tôi sẽ đổi lại gọi là anh Tiểu Bảo vậy.”



Tuy cô cảm thấy người lần này trở về có chút khác biệt với anh Tiểu Bảo của lúc trước, nhưng cô vẫn đồng ý gọi anh như vậy.



Công tước đại nhân thuận thể trả lời: “Ừ.”



Cung Ngũ không biết nên nói gì, ngập ngừng rồi mới nói tiếp lời trước đó: “Anh Tiểu Bảo, tôi có chuyện muốn nói với anh, bằng không sau này sẽ rất phiền phức.”
mọi thứ có trở lại bình thường hay không. “Tiểu Ngũ.” Anh dựa vào gối sau lưng, lười biếng nhìn cô nói: “Anh không muốn đi tuần tra nữa.” Cung Ngũ: “Đó không phải là chuyện cần làm của gia tộc Edward mỗi năm sao? Không để có được không?” “Có lẽ là được. Thật ra anh đi và không đi đều như nhau. Anh không muốn cô đơn một mình như vậy, trên đường đi anh bị bệnh, mệt mỏi, thậm chí chết đi, cũng chẳng có ai quan tâm... Người thật sự quan tâm anh cũng không có cách nào đến đó ngay lập tức, anh thậm chí không thể nhìn thấy mặt bọn họ lần sau cùng...”



Cung Ngũ trầm ngâm, cô không biết nên nói tiếp lời này thế nào. Không khí đang bị dồn nén, bất ngờ Công tước đại nhân lại nói: “Có Tiểu Ngũ thật là tốt.” Cung Ngũ trả lời: “Tôi đâu có đồng ý.” Công tước đại nhân mỉm cười: “Anh biết, nhưng trong lòng anh, Tiểu Ngũ đã là của anh rồi.”



Cung Ngủ không trả lời. Quả nhiên là người bị bệnh, đợi hết bệnh thì sẽ ổn thôi.



Cô đang mềm lòng, bằng không cô sẽ đánh anh một cái, tuyệt đối có thể khiến anh buông tay.



“Anh sẽ không buông tay.” Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, Công tước đại nhân nói câu này. Cung Ngũ liếc mắt, nghe thấy anh lại khẳng định: “Anh sẽ không buông tay Tiểu Ngũ đâu.” Cung Ngũ hít thật sâu, nỗ lực dồn nén cơn sóng dữ trong lòng mình, nếu không phải thấy anh đang bệnh...



Hít thật sâu, tiếp tục thí thật sâu. “Anh Tiểu Bảo, thuốc sắp hết rồi!”



Công tước đại nhân giơ tay ấn chuông: “Bảo bác sĩ Hòa đến đây.” Cung Ngũ lập tức nổi điên: “Cái gì? Rõ ràng là có chuông, còn bảo tôi trông chừng!”



Công tước đại nhân mỉm cười với cô: “Ừ. Có người nhắc nhở vẫn tốt hơn, bác sĩ Hòa có ý tốt thôi.”



Lúc Hòa Húc đi qua thì nhìn thấy vẻ mặt Cung Ngũ đầy sự tức giận, lúc nhìn ông ta thì chỉ muốn cắn chết ông ta. Hòa Húc vội vàng nói: “Tiểu Ngũ sao thế? Tốt xấu gì tôi cũng là người lớn, tôi từng tuổi này rồi, cô đừng ép tôi trở thành chú Tường Lâm chứ! Tôi đã lớn tuổi rồi, cháu cũng đã có rồi, tôi...”



“Bác sĩ Hòa tháo kim.” Cung Ngũ nhắc nhở.



Hòa Húc tháo kim ra, “Đã ăn sáng chưa?” Vừa nói xong, có người bên ngoài gõ cửa: “Ngài Edward, cô Ngũ, bữa sáng đến rồi!”



Cung Ngũ kéo kéo cổ tay: “Tôi đi lấy đồ ăn sáng được chứ?”



Công tước đại nhân mỉm cười buông tay ra: “Được.” Cung Ngũ vừa vặn cổ tay đau nhức khó chịu, vừa đi lấy đồ ăn sáng.