Công Tước
Chương 967 : Bảo bảo thật thông minh
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Yến Đại Bảo đứng sau lưng người mang thức ăn đến, đầu tóc vẫn còn ướt, hình như vừa mới tắm xong. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo bốn mắt nhìn nhau, sau đó Yến Đại Bảo phát ra một tiếng hét to: “Tiểu
Ngũ!”
Cung Ngũ: “Có phải sáng sớm cậu đi tắm không?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy. Có người đến báo rằng anh tớ ở bệnh viện, phải tắm thật sạch sẽ mới không có vị1trùng!” Cô chạy vào trong: Anh!”
Công tước đại nhân ngẩng đầu, vẫy tay với Yến Đại Bảo: “Đại Bảo.” Yến Đại Bảo chạy qua ôm lấy Công tước đại nhân: “Anh, cuối cùng anh cũng trở về rồi! Đã rất lâu rồi anh không trở về, anh như vậy không tốt chút nào, mami rất đau lòng, anh bị làm sao thế?”
Công tước đại nhân áy náy xoa đầu cô, “Xin lỗi, là anh không tốt. Sau này anh8không như vậy nữa.”
Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm Công tước đại nhân, nói: “Anh, sao anh lại gầy như vậy? Sắc mặt còn rất khó coi!” Ngẩng đầu nhìn thấy Hòa Húc đang thu dọn bình thuốc, cô hét to: “Anh bị bệnh rất nặng sao? Em còn nghĩ chỉ là bị cảm thông thường thôi thì ra lại nghiêm trọng như vậy, chả trách! Tiếu Ngũ, anh tớ thật đáng thương!”
Cung Ngũ mặt không biếu cảm nhìn2cô ấy, trên tay còn đang bưng thức ăn.
Công tước đại nhân nói với Yến Đại Bảo: “Đại Bảo, bước qua cho Tiểu Ngũ cắn một cái đi.”
“Hả?” Yến Đại Bảo trừng to mắt nhìn Công tước đại nhân, lại nhìn Cung Ngũ: “Tại sao chứ?” Cô vội vàng giơ tay che lấy gương mặt trắng trẻo của mình, “Đừng!” Cung Ngũ: “...” Còn bảo người không nên tới đến đây? Con người anh sao thế? “Buổi sáng Tiểu4Ngũ nói muốn ăn Đại Bảo, nên anh bảo Đại Bảo tắm rửa sạch sẽ đến cho Tiểu Ngũ cắn một cái.” Mặt Công tước đại nhân nở nụ cười, lúc nói chuyện vẫn ung dung thong thả như trước.
Cung Ngũ: “...”
Yến Đại Bảo trừng mắt nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ! Thì ra Tiểu Ngũ cậu là người như vậy!”
Cung Ngũ: “Thịt của cậu đâu có ngon đâu. Tớ cần ăn thịt của cậu làm gì chứ?” Yến Đại Bảo nhảy dựng lên: “Tớ sẽ không cho cậu ăn đâu! Hứ!” Sau đó lại chạy qua, đưa gương mặt nhỏ lại gần trước mặt Cung Ngũ, nói: “Hay là cho cậu cắn một cái này, nhưng cậu cắn nhẹ thôi đấy, không được dùng sức nhiều sức đấy, dùng sức thì sẽ đau.”
Cung Ngũ bĩu môi, hôn lên mặt của Yến Đại Bảo một cái, “Xong rồi.”
Yến Đại Bảo lập tức hài lòng, cười híp mắt. “Biết ngay là Tiểu Ngũ sẽ không cắn tớ đâu.” Yến Đại Bảo ngồi lên ghế, nói: “Tớ cũng muốn ăn sáng!”
Công tước đại nhân: “Phải.”
Vành mắt Cung Ngũ lập tức đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh chia tay với tôi, là vì anh không đủ tự tin, cảm thấy tôi sẽ không ở bên cạnh anh đến cuối cùng, nên mới khăng khăng chia tay, có đúng không?” Công tước đại nhân chậm rãi ngẩng đầu, sau đó anh lắc đầu: “Không phải!”
Cung Ngũ nhìn anh, “Vậy thì là anh cảm thấy mình mắc một căn bệnh không thể cứu chữa, cảm thấy anh có thể chết bất cứ lúc nào, nên anh mới chia tay với tôi, là anh cảm thấy, làm như vậy sẽ tổn thương tôi ít hơn, đúng không?” Công tước đại nhân ngước mắt nhìn cô, “Phải.” Lúc này cô đã òa khóc, tay ra sức lau nước mắt, tức giận hỏi: “Anh dựa vào cái gì cảm thấy tổn thương khi ép tôi rời khỏi sẽ ít hơn khi nhìn thấy anh chết đi? Dựa vào cái gì? Lẽ nào anh không biết có ký ức sẽ hạnh phúc hơn không có ký ức sao? Anh ép tôi rời khỏi như vậy khiến cho tôi biến tất cả hồi ức với anh trở thành căm ghét. Tôi đã sống trong đau khổ suốt một thời gian dài, anh làm vậy là thật sự tốt cho tôi sao? Anh là kẻ khốn khiếp ích kỷ!”.
Công tước đại nhân không trả lời, hai tay siết chặt ôm trọn lấy người cô.
Cô nghẹn ngào nói: “Cô Triển tốt xấu gì cũng có tất cả hồi ức với người đàn ông của cô ấy, tốt xấu gì cũng có những hồi ức tốt đẹp để nhớ đến, dù chẳng có mộ bia, chẳng có bức ảnh nào, dù người đó đã biến thành một bóng dáng mơ hồ, nhưng mà... những gì xảy ra giữa hai người họ đều đáng để nhớ lại...” Cô lại ngẩng đầu gào thét: “Còn anh thì sao?”
Công tước đại nhân nhắm mắt lại không nói gì.
“Anh là một kẻ ích kỷ tự tư tự lợi! Tôi ghét anh chết đi được! Tôi nhìn anh thêm một cái tôi liền không chịu được... Tôi ghét anh, tôi nhìn thấy anh liền nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ lúc anh đuổi tôi đi, nhìn thấy anh thì tôi liền nhớ đến chuyện anh cố ý gạt bỏ tôi ra ngoài để mọi người nhìn thấy tôi xấu hổ... Tôi ghét..”.
“Anh là kẻ khốn khiếp!” Anh nói, “Anh là một kẻ tự tư tự lợi. Anh dễ dàng từ bỏ tình cảm em dành cho anh, anh cho rằng anh hi sinh vì nghĩa, vinh quang vĩ đại, anh nghĩ rằng anh tình nguyện vì em, làm một kẻ xấu xa, độc ác. Anh nghĩ rằng anh đã suy nghĩ tất cả mọi chuyện của em rất kỹ càng, nhưng không ngờ lại không nghĩ đến cảm giác của em. Anh chỉ đang muốn thành toàn cho tâm nguyện của mình, chứ chưa từng nghĩ đến cảm giác của em...”
Cung Ngũ càng khóc lớn hơn, càng nghĩ càng thấy uất ức.
Rõ ràng là cô không muốn suy nghĩ tới nữa, rõ ràng cô đã không quan tâm nữa, nhưng lúc nói đến, sao cô lại đau lòng như vậy? “Tiểu Ngũ, anh tự tư tự lợi, tự cho mình là đúng như vậy, nhưng người khiến cho em đau lòng vẫn luôn yêu em, em có thể cho anh một cơ hội không?”
“Ai cho anh cơ hội? Anh nằm mơ đi... Anh là người xấu... Hu hu hu...”.
Công tước đại nhân: “Tiểu Ngũ không cho anh cơ hội cũng không sao, anh sẽ tự giành lấy cơ hội cho mình, cho đến khi anh tìm lại được Tiểu Ngũ mà mình đánh mất trở về. Lần này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay. Tuyệt đối sẽ không.”
Cung Ngũ khóc sướt mướt không ngừng: “Ai quan tâm tới anh chứ? Khốn khiếp! Ai mà quan tâm tới anh...” “Anh không cần ai quan tâm, anh chỉ cần mang Tiểu Ngũ của anh trở về là được. Anh nhất định sẽ mang Tiểu Ngũ trở về.”