Công Tước
Chương 97 : Chuyện xảy ra ở quán ăn 5
Ngày đăng: 18:11 30/04/20
Trên đường về nhà, đèn đường rất sáng, nhưng người đi đường lại rất ít. Công tước đại nhân chủ động mở miệng nói: “Người trên đường ít như vậy chính là lúc người ta làm chuyện xấu.”
Cung Ngũ trợn tròn mắt, câu này ý là cô tối muộn vẫn ở ngoài dễ dàng xảy ra chuyện à?
“Cung Ngũ! Lúc tối tôi có nghe nói một vài tin đồn liên quan đến ngài Bộ, hi vọng nó không ảnh hưởng đến em.”
Cung Ngũ cong môi: “Không phải tin đồn.”
“Ồ.” Giọng nói của anh không hề cao lên chút nào.
Cung Ngũ ôm mặt nói: “Tận mắt nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy!”
“Em vẫn ổn chứ?” Công tước đại nhân hỏi.
Thì ra Công tước đại nhân cho rằng cô bị đả kích vì chuyện của Bộ Sinh. Cô quay đầu nhìn anh, mỉm cười: “Ổn, cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”
Công tước đại nhân cười: “Tôi còn tưởng rằng Cung Ngũ sẽ đau lòng.”
Cung Ngũ bĩu môi: “Cũng chẳng có gì mà phải đau lòng, cùng lắm thì đổi một người đàn ông khác.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Tôi đợi tin tốt của em.”
Cung Ngũ nhất thời không hiểu. Cô che miệng ngáp một cái, lại dịu dịu mắt: “Cháu ở núi Cung Thành, chú tài xế ơi chú đừng đi nhầm nhé.”
Cô rút điện thoại ra, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nhưng dù sao cô cũng chẳng biết là ai.
Do dự một lúc, cô trộm nhìn Công tước đại nhân một cái hỏi: “Anh Phí, anh có thể cho tôi một số điện thoại có thể liên lạc với anh được không?”
Vừa rồi cô trả một nghìn tệ, ngày nào Công tước đại nhân còn chưa trả, ngày đó cô còn lo lắng, sợ anh quên mất không trả cô. Nếu có số điện thoại, anh quên thì cô cũng có thể nhắc anh vài câu.
Trong ấn tượng của Cung Ngũ, người có tiền thực ra sẽ không để ý đến tiền mặt. Cô cứ sợ Công tước đại nhân nhìn thấy khoản tiền to quen rồi, chút tiền này sẽ dễ quên mất.
Ánh mắt anh nhìn cô mang theo chút ý cười, nói: “Được.”
Sau đó anh nói với cô một số điện thoại: “Lúc nào Cung Ngũ cũng có thể liên hệ với tôi.”
Một ngày nào đó, Nhạc Mỹ Giảo đưa cho cô năm đồng bảo cô đi chợ mua đồ, thích ăn gì thì mua, chỉ được mua trong năm đồng.
Tiểu Cung Ngũ cầm túi bảo vệ môi trường hăng hái đi về phía chợ.
Cô đi đến một sạp hàng, chủ sạp không ở đó, chỉ có con gái của chủ sạp, cô bé cũng chỉ tầm tuổi Cung Ngũ.
Cô bé rất nhanh nhẹn chào hỏi: “Cậu muốn mua hàng à?”
Tiểu Cung Ngũ kiễng mũi chân nhìn miếng xương treo trên giá, nghĩ một chút sau đó hỏi: “Cậu có bán một nửa củ cải này không?”
Cô bé con chủ sạp nhìn ngó, vừa hay có một nửa củ còn lại để đằng trước nói: “Có!”
Tiểu Cung Ngũ lại lấy một nắm nấm kim châm, lại lấy hai quả cà chua: “Chủ quán, rẻ chút đi!”
Cô bé con chủ sạp cầm về cân cân thêm thêm: “Tổng cộng ba đồng tám.”
“Cậu ơi, bán rẻ chút đi!” Tiểu Cung Ngũ vẻ mặt buồn rầu: “Ba đồng được không? Lần sau mình lại đến đây mua hàng.”
Cô bé lắc đầu nói: “Không được!”
Tiểu Cung Ngũ thở dài nói: “Được rồi, ba đồng tám thì ba đồng tám. Không trả giá nữa, nhưng có thể cho mình thêm một ít đồ không?”
Cô bé con ông chủ hỏi: “Buôn bán nhỏ thì cho cái gì chứ?”
Tiểu Cung Ngũ chỉ xương trong túi: “Cậu nhường 2 đồng xương cho tôi được không? Tôi đưa cậu bốn đồng. Cậu tính xem, rau rẻ thế nào chứ, xương cũng không phải nhà cậu bán, không mất tiền vốn. Tôi đưa cậu bốn đồng, cũng không lấy túi bóng của cậu, cậu kiếm thêm được tận hai hào đó.”
Cô bé chớp chớp mắt nghĩ một chút: “Được rồi.”
Lúc cô bé con ông chủ lấy xương, Tiểu Cung Ngũ ở bên cạnh lại nói: “Lại cho thêm một đồng nữa đi.”
Tiểu Cung Ngũ trả bốn đồng rồi cầm ba đồng xương và ba đồng tám tiền rau, vô cùng hạnh phúc về nhà, nhân lúc Nhạc Mỹ Giảo không để ý nhét một đồng vào hộp tiết kiệm.
Lúc mẹ của cô bé con chủ sạp về nhà, mông của cô bé đều bị mẹ đánh sưng vù cả lên.