Công Tước

Chương 990 : Không để em đau lòng

Ngày đăng: 18:22 30/04/20


Hai người ngồi trò chuyện hơn một tiếng, cuối cùng Lý Nhất Địch cũng đứng dậy về phòng ngủ, “Cậu



nghỉ ngơi sớm đi.” Vì Yến Đại Bảo gây náo loạn, cho nên không ai được ngủ yên. Hai người họ khó khăn lắm mới ngủ được, còn Yến Đại Bảo và Cung Ngũ thì đã ngủ say từ lâu. Một người nằm trên giường, một người nằm trên giường sofa cho người nhà bệnh nhân ngủ không biết trời đất gì.



Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng động ồn ào ngoài cửa khiến hai người1họ tỉnh giấc. Cung Ngũ dụi mắt bò dậy, nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh.



Yến Đại Bảo càu nhàu, “Không cần kiểm tra đâu, tôi khỏe hẳn rồi.”



Bác sĩ đứng bên ngoài dứt khoát rời đi, Cung Ngũ quay lại nhìn, dụi mắt, rồi ngủ tiếp.



Khi họ tỉnh lại lần nữa cũng là tỉnh dậy vì tiếng ồn. Một bộ phim truyền hình tái hiện ngay trước mặt Cung Ngũ, người đứng ngoài cửa đang cầm cưa điện khoét một cái vòng tròn lớn ở8ngay vị trí khóa, rồi đá văng cửa ra.



Yến Hồi đứng ngoài cửa: “Yến Đại Bảo!”



Yến Đại Bảo vừa dụi mắt vừa làm mặt lạnh: “Ba.” “Yến Đại Bảo, ông đến đón con về nhà đây!” Yến Hồi nói: “Bà tám chết tiệt đó đúng là ngứa đòn, tối qua ông đã nện cho bà ta một trận, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn lại rồi.” Cung Ngũ đã ngồi xuống, phải chỗ quần áo bị nhăn, nhìn Yến Hồi, không hề tin tưởng những gì ông ta vừa nói.



Yến Đại Bảo lúc mới2ngủ dậy rất xấu tính, đặc biệt là khi bị thức dậy vì ồn quá, vẻ mặt sa sầm nhìn Yến Hồi: “Ba, con ghét ba!”



Yến Hồi như sét đánh ngang tai, đứng giữa phòng bệnh ngây người như phỗng, “Yến... Yến Đại Bảo... Yến Đại Bảo!”




Cung Ngũ đứng dậy, cẩn thận dịch chuyển về phía nhà vệ sinh, sau đó chạy vào trong, dùng nước lạnh rửa mặt, cào tóc mấy cái rồi mới ra ngoài.



Hai cha con lại bắt đầu rồi, Cung Ngũ thở dài, đi ra ngoài, băn khoăn không biết4nên về nhà ngay hay chào hỏi Yến Đại Bảo qua một câu đã. Cô còn đang ngày người thì bên kia Công tước đại nhân đã mang hai phần bữa sáng đến, “Tiểu Ngũ.”



Cung Ngũ quay sang nhìn, “Anh Tiểu Bảo.”.



Anh đưa một phần đồ ăn sáng cho cô, “Đây là đồ ăn sáng chuẩn bị cho Tiểu Ngũ, đây là của Đại Bảo.” Anh nhìn vào trong phòng hỏi: “Chủ Yến đến rồi à?”



Cung Ngũ gật đầu: “Đúng rồi, vừa mới chạy vào xong, còn cưa cả khóa luôn ấy.”



Công tước đại nhân nhìn dấu vết ở ngoài cửa, hỏi: “Bây giờ Tiểu Ngũ định làm gì? Có muốn về nhà không?”



Cung Ngũ quay đầu nhìn lại trong phòng, hai cha con vẫn còn đang tiếp tục, cô chậc lưỡi, “Tôi về nhà trước đã, vốn dĩ còn lo lắng Yến Đại Bảo bị thương nặng nhưng chỉ là va quệt nhẹ, tôi cũng không ở lại đây nữa. Làm phiền anh Tiểu Bảo nói với Yến Đại Bảo một tiếng, tôi không nói với cô ấy nữa.”



Cô sợ cô mà nói thì Yến Đại Bảo sẽ không cho cô đi. Cung Ngũ biết Yến Đại Bảo vẫn luôn thích có cô đi cùng để gây chuyện.



Công tước đại nhân bước vào, đặt bữa sáng lên bàn rồi lại đi ra, nói với Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, đi thôi, anh đưa Tiểu Ngũ về.”



Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Hả? Không cần đâu, giờ cũng là ban ngày, tôi đi xe buýt về cũng được, không cần làm phiền anh đâu.” Cô giơ túi đồ ăn sáng trong tay lên, nói: “Anh Tiểu Bảo, cái này tôi mang về nhé.”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Hả? Không cần đâu, giờ cũng là ban ngày, tôi đi xe buýt về cũng được, không cần làm phiền anh đâu.” Cô giơ túi đồ ăn sáng trong tay lên, nói: “Anh Tiểu Bảo, cái này tôi mang về nhé.”



Nói xong cô cầm túi đồ ăn sáng men theo hành lang đi về phía thang máy.



Công tước đại nhân nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô mấy giây sau đó thở dài, đi về phía cô: “Tiểu Ngũ.”



Cung Ngũ quay lại nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo, thực sự anh không cần phải tiến đầu, không phải là khác sáo đâu, tôi nói thật đấy.”



“Anh biết. Anh cũng không phải là khách sáo với em, anh cũng nói thật thôi. Hôm qua lái xe đưa em đến đây, chắc chắn anh ta sẽ không đợi suốt đêm đầu. Mới sáng sớm em đã tự đi xe buýt về, nếu cô Nhạc mà biết thì dù anh có một trăm cái miệng cũng không thanh minh được. Bắt nạt lừa người đến đây nhưng lại không đưa người về đàng hoàng.”



Cung Ngũ giật giật khóe miệng, “Mẹ tôi sẽ không hỏi đâu, mẹ tôi còn thoáng hơn người bình thường...”



Đương nhiên, Cung Ngũ cũng phát hiện ra có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, bởi vì Công tước đại nhân không định nghe cô nói mà cứ thể đi thẳng vào trong thang máy.



Mới sáng sớm nên thang máy chỉ có hai người họ, bầu không khí... có chút ngượng ngùng. Cung Ngũ lấy điện thoại ra, vẻ mặt kinh hãi: “Ô? Đã mười giờ sáng rồi cơ à? Tôi và Yến Đại Bảo là heo à, ngủ lâu như vậy sao?”



Công tước đại nhân cười: “Sáng sớm lúc anh đến thấy hai em vẫn còn ngủ cho nên mới đi mua đồ ăn sáng cho hai em.”



“Còn anh Lý đâu rồi?” Cung Ngũ tò mò. “Anh ấy có việc nên đi về Thiết Yến rồi.”



Cung Ngũ gật đầu, hiểu rồi, mọi người đều dậy sớm, chỉ có cô và Yến Đại Bảo mới ngủ nướng thôi. Khi họ ra ngoài, xe đã đợi sẵn ở đó, Công tước đại nhân mở cửa xe cho cô, “Tiểu Ngũ lên xe đi.” Cung Ngũ nghĩ ngợi rồi vẫn ngồi vào trong, Công tước đại nhân ngồi vào trong theo cô, sau đó đóng cửa xe



lai.



Lái xe tự giác khởi động xe, Cung Ngũ ngồi nghiêm chỉnh.