Công Tước
Chương 991 : Không để em đau lòng
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Tính ra thì đã rất lâu rồi cô không ngồi chung một chiếc xe với Công tước đại nhân, cho nên bầu không
khí cũng vô cùng bối rối như khi hai người ở trong thang máy. Công tước đại nhân dường như phát hiện ra tâm trạng của cô, anh chủ động lên tiếng trước, “Tối qua Tiểu Ngũ ngủ có ngon không?”
Cung Ngũ trả lời: “Chắc chắn là không bằng được ở nhà rồi, nhưng mà cũng tạm. Vẫn ngủ được.” Cô hơi ngưng lại rồi lại tìm chuyện để nói:1“Anh Tiểu Bảo thì sao?”
Công tước đại nhân cười: “Thoải mái hơn Tiểu Ngũ một chút, cũng được.” Cung Ngũ lại không nói gì nữa, Công tước đại nhân nói tiếp, “Bao giờ Tiểu Ngũ khai giảng? Định khi nào về trường?”
Cung Ngũ lại ngoan ngoãn trả lời. Khi nói chuyện, mắt cô không nhìn vào anh. Dù sao thì họ cũng không phải là hai người hoàn toàn xa lạ với nhau, hai người đã từng là vợ chồng chưa cưới, nay trở nên như vậy, dù sao cô cũng cảm8thấy không được tự nhiên cho lắm.
Rõ ràng Công tước đại nhân không định để cô tiếp tục im lặng: “Trùng hợp quá, anh cũng định ngày đó rồi về, khi Tiểu Ngũ đặt vé nói với anh một tiếng được không? Nếu chúng ta cùng về thì trên đường về còn có bạn đồng hành đúng không?”
Cung Ngủ không muốn về cùng anh chút nào, cũng không muốn làm bạn đồng hành với anh. Cô thà một mình đi về ngủ suốt đường đi cũng không muốn chịu đựng sự ngượng2ngùng này.
Cho nên cô không trả lời mà nói: “Anh Tiểu Bảo bận như vậy, còn có thời gian ở lại Thanh Thành lâu như vậy sao? Thời gian tôi về trường còn chưa định chính xác là ngày nào, chỉ tạm thời định là ngày 25, có khi về sớm hơn, cũng có khi về muộn hơn. Chỉ sợ không thể về cùng anh Tiểu Bảo được thôi.”
“Bởi vì anh sẽ không để người yêu anh phải đau lòng, cho dù là mẹ anh, hay là Đại Bảo, hay là bạn bè bên cạnh anh.” Ngưng lại một lát, cuối cùng anh nói: “Và cả Tiểu Ngũ nữa.” Cung Ngũ hít mũi, cô chậm rãi bỏ đồ ăn thừa vào túi, túm chặt miệng túi nói, “Vậy thì tốt.” “Anh sẽ sống lâu trăm tuổi, anh sẽ khỏe mạnh, anh sẽ chết sau vợ tương lai của anh bởi vì anh không muốn để cô ấy phải đau lòng tiễn anh ra đi. Anh sẽ có sức mạnh của một người đàn ông cường tráng, sẽ bảo vệ vợ con không khiến cô ấy phải gặp nguy hiểm gì. Anh sẽ để cô ấy toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Cho dù là núi đao biển lửa, không cần cô ấy mở lời anh cũng sẽ bảo vệ cô ấy. Anh và vợ anh sẽ dìu dắt nhau, tin tưởng nhau, để hai người vì nhau mà trở nên tốt đẹp hơn, mạnh mẽ hơn. Anh sẽ là người cùng chung hoạn nạn đương đầu với gió mưa bão táp cùng với vợ anh.”
Cung Ngũ cứng đờ người, cô đã không còn nhớ cụ thể lúc đó mình đã nói gì nữa, hoặc có lẽ cho dù cô có nhớ kỹ những lời đã ném cho anh, lúc đó cô chỉ muốn anh có thể sống lâu hơn mà thôi.
Anh có thể sống được bao lâu nữa? Cô cũng không biết, không biết gì cả, nhưng cô biết con người này nhất định sẽ sống sót, tuyệt đối sẽ không thể chết sớm như vậy, cho dù cô có không cần anh nữa thì anh cũng không được chết.
Cô cúi đầu xuống, chiếc xe vẫn đi vững vàng trên đường, trong khoảng thời gian tiếp sau đó, từ đầu đến cuối cô vẫn cúi đầu, cho đến khi xuống xe cô cũng không hề ngẩng đầu lên. “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ dừng bước, quay lưng lại với Công tước đại nhân. Anh đứng trước cửa xe, nhìn theo bóng lưng cô, nói: “Chắc chắn anh sẽ đợi được em trở về, anh tin chắc là như thế.”
Cung Ngũ nghe xong lại tiếp tục đi về phía trước, mới đầu là đi từ từ giờ biến thành chạy đi như bay, cuối cùng là xông thẳng vào biệt thự.
Công tước đại nhân đứng nguyên tại chỗ, một tay chống lên cửa xe, anh cúi đầu thở một hơi thật dài. Tài xế cẩn thận hỏi: “Ngài Edward?” Công tước đại nhân quay người ngồi vào trong xe, đóng cửa lại: “Quay về.”