Công Tước
Chương 998 : Không làm chủ được
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Lam Anh liếc nhìn họ, gật đầu: “Nhớ chứ.”
Cung Ngũ vội hỏi: “Lam Anh, cậu thấy anh Tư tớ thế nào?”
Yến Đại Bảo bổ sung: “Cậu có thích lắm không, giống như cảm giác vào một ngày trời mưa cậu đứng bên cạnh cửa sổ, rồi cạch một cái bị sét đánh trúng ấy, có không?” Lam Anh bất lực giật giật khóe miệng: “Nếu như bị sét đánh thật thì tớ có còn sống được thế này nữa không?”
Yến Đại Bảo mặc kệ, “Vậy cậu có cảm giác gì?”
Lam Anh nghiêm túc suy nghĩ, rồi trả1lời: “Không có cảm giác gì. Không tốt cũng không xấu. Cảm giác như anh Tư của Tiểu Ngũ rất tốt tính ấy.” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng rồi, anh Tư tớ tốt tính lắm, hơn nữa còn là một người có tinh thần cầu tiến rất hiếm có. Anh Tư lớn hơn tớ bốn tuổi, bây giờ tuy cũng không giàu có lắm, nhưng cũng coi như là có chút thành quả, nếu cứ theo xu hướng phát triển hiện tại thì sau này chắc chắn sẽ không hề kém cỏi đầu. Chú Út tớ bây8giờ còn đang dùng trăm phương ngàn kế muốn lôi kéo anh Tư về lại nhà họ Cung tiếp tục làm việc trong công ty của gia tộc đây. Nhưng anh Tư không đồng ý, muốn ở ngoài cố gắng thêm một thời gian nữa. Lam Anh, anh Tư tớ đúng là một người rất khá đấy, nếu như cậu không thấy ghét thì có thể thử tiếp xúc xem sao, nếu thấy không hợp thì nói với tớ, đừng ngại ngùng cũng đừng vì nể mặt tớ làm gì cả, cậu thấy có được không?”
Cô vừa2dứt lời, Yến Đại Bảo đã chen vào: “Đúng đấy, đúng đấy, Lam Anh tớ cũng thấy là cậu có thể suy nghĩ thử xem sao, nếu không phải vì tớ sợ ba tớ giận thì tớ cũng muốn tìm anh Tư của Tiểu Ngũ rồi...” Cung Ngũ giơ tay ra che miệng Yến Đại Bảo lại, “Yến Đại Bảo cậu đừng có ăn nói linh tinh nữa!” Cô cảnh giác nhìn sang hai bên, xem xem có người của ba Yến Đại Bảo ở quanh đây không. Bộ Tiểu Bát đang ăn bánh cũng ngẩng đầu4lên: “Người mặc âu phục màu đen ngồi bàn số mười tám ở góc bên trái phía trước là người của ông nội. Người ở chỗ công cộng thu hút đám đông cũng vậy, người trong chiếc xe tròn tròn màu đen ở bên ngoài cũng vậy, chiếc xe to phía sau cũng thế... còn cả một bà cô xấu xí vừa đi vệ sinh nữa, cũng vậy...”
Cung Ngủ không nhịn được hỏi: “Lam Anh cậu có gia sản không?”
Lam Anh ngây người, sau đó lắc đầu: “Tớ là trẻ mồ côi, làm gì có gia sản chứ? Tớ... tớ được người ta nhận nuôi từ cô nhi viện mà.” Yến Đại Bảo rất cẩn thận, rất thận trọng nhìn Lam Anh, giống như sợ cô bỗng nhiên khóc òa lên vậy. Lam Anh cười nói: “Không sao, các cậu đừng có giữ cái vẻ mặt đó. Tớ nói thật đấy. Nhưng mà không sao hết, tớ thấy so với các bạn ở trong cô nhi viện không được ai nuôi dưỡng, tớ đã hạnh phúc hơn nhiều không biết dùng từ gì để hình dung rồi. Nói đến vấn đề này thì tớ phải cảm kích người họ hàng đã nuôi dưỡng tớ ấy chứ!”
Yến Đại Bảo bĩu môi, vẻ mặt buồn bã, cầm tay Lam Anh nói: “Anh Anh, cậu đừng buồn nhé, bọn tớ đều là bạn tốt của cậu!” Cung Ngũ vỗ đầu Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, cậu đừng có vờ vĩnh như vậy nữa đi. Lam Anh đã nói là cậu ấy thấy rất may mắn rất hạnh phúc rồi, sao cậu lại nhìn ra là cậu ấy đang buồn vậy?”
Yến Đại Bảo rụt tay lại, nghiêm túc nói: “Anh Anh, cậu có chỗ nào khó nói thì cứ nói với tớ và Tiểu Ngũ nhé, hai bọn tớ nhất định sẽ giúp cậu. Nếu như cậu thấy người họ hàng thân thích đó của cậu không chịu đồng ý cho cậu tự do yêu đương thì tớ và Tiểu Ngũ sẽ tìm bọn họ nói lý. Hừ, mới sáng sớm đã muốn giết người rồi a a aa a a!”
Cung Ngũ lau mồ hôi: “Nói vậy không hề sai, nhưng mà Đại Bảo, cậu kích động quá rồi đấy, bình tĩnh lại đi!” Lam Anh nhìn hai người tích cực như vậy, cười nói: “Cảm ơn hai cậu, nhưng mà sợ là các cậu không giúp được tớ đâu, người họ hàng đó của tớ không dễ nói chuyện đâu.” Khi nói đến đây, Lam Anh vẫn quay sang nhìn Yến Đại Bảo, hơi nhíu mày lại, rồi nở nụ cười, “Nhưng tớ vẫn phải cảm ơn thiện chí và sự an ủi của các cậu! Cảm ơn nhé!” Cung Ngũ và Yến Đại Bảo quay sang nhìn nhau, không đồng ý thì cũng không còn cách nào khác cả. Cung Ngũ thấy thực sự là quá đáng tiếc, muốn nghĩ đến sau này không biết Lam Anh sẽ rơi vào tay tên đầu heo nào là cô lại thấy buồn lòng.