Công Ty
Chương 15 :
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
Kỳ 17. NGUYÊN - CỐC CÀ PHÊ TỈNH TÁO (TIẾP THEO)Tôi nhìn Lim kinh ngạc. Thật sự đây là một cô bé lạ lùng. Chẳng có nhân viên nào trong công ty lại nhào đến giám đốc để xin việc như cô nhóc này. Ai cũng nhìn thấy trong nhiệm vụ đầy rẫy khó khăn mệt mỏi, các nguy cơ bị khiển trách, áp lực phải làm thêm giờ. Thế mà cô designer bé bỏng lại lao vào tôi như một con chim sẻ ngô điên rồ, huyên thuyên về bộ phim 3D xa lạ nào đó. Bỗng dưng tôi bật cười. Buồn cười quá đi chứ, hợp đồng đột xuất với J&P chưa công bố, mà nhân viên trong công ty đã biết rộn ràng. Rồi chỉ trong một buổi sáng, có hai người đã tìm riêng tôi, cùng vận động hành lang. Với các mục đích hoàn toàn trái ngược nhau. Vẻ mặt van vỉ chân thành của Lim khiến thôi thoáng động lòng:
- Đừng thở to như thế. Cô làm tôi tưởng như Red Sun đang gặp nguy hiểm nếu không làm bộ phim hoạt hình mà cô nghĩ ra. Okay, tôi sẽ chú ý đến ý tưởng phim hoạt hình 3D của cô.
- Ồ, anh biết không, em mê mẩn làm phim 3D. Em nắm rất chắc kỹ thuật. Em biết làm thật đấy, không ba hoa đâu nhá!
- Bình tĩnh một chút nào, Lim! - Tôi cảnh giác - Cô đừng quên, Red Sun làm phim cho khách hàng, chứ không phải chỗ cho các designer ngứa tay làm vài đoạn phim để post lên mấy trang web đồ hoạ, khoe tài vặt với nhau. Nếu phải thực hiện, sẽ vất vả và đòi hỏi kỹ thuật cao hơn hẳn.
- CD tin em đi. Cho em một cơ hội thôi. Em không thèm làm mấy cái clip lặt vặt đâu. Em đã học hết tất cả những khoá học tốt nhất về 3D max. Và em đã mày mò tự học chương trình Maya trên internet. Maya chưa có ai dạy ở Việt Nam đâu. Em sẽ kết hợp cả hai kỹ thuật ấy, nếu dự án làm hoạt hình được duyệt! - Đôi mắt trong trẻo của Lim nhìn tôi van nài.
- Được rồi, đừng van vỉ nữa! - Tôi cố làm mặt nghiêm trang - Tôi sẽ lưu tâm idea của cô trước tiên. Thôi, cô về phòng làm việc đi!
Lim nhón một cục đường trong hộp, nhét lủm vào miệng, quay lưng chạy đi, cũng hấp tấp như khi lao vào phòng nước. Bỗng cô ngoảnh phắt lại, nhìn tôi lom lom:
- CD Nguyên này, đầu anh ổn cả chứ?
Tôi đưa tay xoa nhẹ vết sẹo nhỏ, nhún vai:
- Tôi cảm thấy đã bình thường trở lại sau khi bị chấn thương.
- Cô có nhìn thấy kẻ nào ra tay đánh em trai tôi không?
- Chỉ loáng thoáng thôi, chị ạ! - Tôi nói dối, khẽ khàng. Không, tôi không thể chỉ dẫn cho người đàn bà khó chịu này manh mối thật sự, là Lim. Tôi đang chơi một trò đánh cuộc mà những ưu thế đang đứng về phía tôi.
- Nếu cô nhớ lại điều gì, một chi tiết khả nghi bất kỳ nào đó, hãy báo cho gia đình chúng tôi trước tiên, được không?
Tôi gật nhẹ, đưa tay kéo lại góc chăn hơi tụt xuống khỏi vai Nguyên. Nhưng chị gái của anh nhanh tay hơn, làm trước.
- Cảm ơn vì những gì cô đã làm cho em trai tôi! - Chị ta nói khẽ, bằng giọng trầm trầm bình thản trở lại - Cô biết đấy, tôi vừa về nước tuần trước. Cậu em tôi ở Việt Nam chỉ có một mình. Nếu không có tôi ở đây, tình hình kiểu này thật đáng ngại. Kể ra trong cái rủi, vẫn còn điều may...
- Ý chị nói rằng những chuyện kiểu này vẫn có thể xảy ra lần nữa ư? - Tôi tò mò. Phía sau tai nạn, rõ ràng có điều gì uẩn khúc.
Người phụ nữ đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, mắt thoáng qua tia cảnh giác. Rồi như một diễn viên chuyên nghiệp, chị ta khoác lên vẻ lạnh lùng bất khả xâm phạm:
- Cô về được rồi đấy. Về và ngủ đi nào. Một lần nữa, tôi rất biết ơn cô. Mà này, cô tên là gì nhỉ?
Tôi nói tên và công việc đang làm ở Red Sun, lòng tràn đầy cảm giác chua chát. Vậy đấy, khi vai trò của tôi ở đây đã hết, thì tôi phải đi. Những người như Trâm đâu cần biết cảm xúc bên trong kẻ khác. Trong tôi, niềm tức giận và căm hờn trào lên, như muốn thiêu cháy miệng lưỡi. Giá như tôi có thể nói thẳng vào mặt người phụ nữ kiêu kỳ kia là tôi căm ghét chị ta, chẳng có gì của chị ta liên quan đến tôi cả. Tuy nhiên, tôi nhẫn nhịn. Tôi quay lưng đi về phía cửa. Trâm chạy theo tôi, nhét vào tay tôi mấy tờ giấy lành lạnh, loạt xoạt. Ôi, ước gì tôi có thể ném nắm giấy bạc ấy xuống sàn gạch, kiêu hãnh quay đi. Nhưng một lần nữa, tôi thực hiện nốt động tác hiền lành và khiêm cung giả hiệu: "Ồ, chị đừng làm thế! Em không thể nhận. Bất kỳ ai vào hoàn cảnh của em cũng làm như vậy thôi"... Người phụ nữ thoáng mỉm cười. Tôi bước đi trên hành lang bệnh viện, ra cổng. Ánh đèn trắng hắt bóng tôi đổ dài. Chưa bao giờ, tôi cô độc như lúc ấy. Và cũng chưa bao giờ, tôi khao khát bay lên, vươn lên những nấc thang cao hơn trong xã hội như lúc ấy. Bây giờ, tôi nhịn nhục. Nhưng rồi có lúc, tôi sẽ trả thù những kẻ đã khinh rẻ, xem thường tôi.