Công Ty
Chương 16 :
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
Kỳ 19. HOÀNG ANH - GIÓ TRÊN SÔNG (TIẾP THEO)Mấy ngày sau đó, tôi giữ liên hệ mật thiết hơn với Lim. Có một buổi tối, Lim gọi tôi chạy hộc tốc đến quán bar. Nhưng hình như cô nhóc ấy nhìn nhầm người, không tìm ra đúng thủ phạm. Qua những gì chị Trâm nói ra, tôi ngờ ngợ kẻ ra tay đập đầu Nguyên là một người mà gia đình họ quen biết, một thế lực ghê gớm nào đó mà chính bản thân họ ngần ngại không thể gọi tên. Thậm chí, ngay cả ngờ vực để báo nhà chức trách, họ cũng không dám. Không sao, từ từ, tôi sẽ lần ra manh mối. Một khi biết điểm yếu của gia đình CD Nguyên, tôi sẽ chi phối được bà chị đáng căm ghét nọ.
Chiếc xe hơi của CD Nguyên rẽ sang một con đường nhỏ rợp bóng cây xanh. Anh ngoảnh sang, lên tiếng, cắt đứt dòng chảy những ý nghĩ miên man trong đầu tôi:
- Em mệt ư? Hay em căng thẳng phác thảo kế hoạch cái job hội nghị khách hàng đột xuất cho J&P mà Peter Yeo vừa giao phó?
- Em muốn làm thật tốt cái job này - Tôi vin ngay vào câu nói của anh -Ngoài khoản tiền khá lớn mà Red Sun thu được, đây còn là cơ hội thử thách với những người trẻ như em. Em tin nhân viên các bộ phận Red Sun sẽ vào việc ổn hết. Em nghĩ, trước tiên là phải có một phác thảo gây hứng khởi, sau đó mọi việc sẽ vận hành tốt.
- Em hãy làm việc trực tiếp trước với bên copywriter của phòng thiết hế và sáng tạo. Họ sẽ đưa ra nhiều ý tưởng đấy. Và dựa vào đó, em có thể chọn lọc lại, tìm ra phương án tốt nhất. Mà như thế, lại đỡ phải suy nghĩ quá nhiều! - Trong giọng CD Nguyên, có sự quan tâm và lo lắng cho tôi thật sự.
- Vâng, em sẽ làm theo lời anh dặn! - Tôi đáp ngoan ngoãn. Thật ra, tôi đã nghĩ tới điều đó ngay từ khi nhận job theo lệnh của Peter Yeo.
- Em biết đấy, Ms. Bảo đang mất dần tín nhiệm ở công ty. Em sẽ là lựa chọn số một cho sự thay thế. Chị ta từng có quan hệ mật thiết với Mr. Yeo. Nhưng điều đó không cứu vãn được gì. Năng lực thật sự luôn vượt trội lên so với những mưu mô, dù rất được tính toán kỹ.
- Các nhân viên phòng Sales như em luôn coi trọng Ms. Bảo! - Tôi khôn khéo.
CD Nguyên gật gù, bỗng đề cập một cái tên tôi không muốn nghe lúc này:
Đột nhiên, tôi hiểu ra tất cả: Người lạ đã theo dõi tôi. Bằng cặp mắt và giọng nói thôi miên, cô ta đã buộc được tôi tuân theo mệnh lệnh. Không, tôi không muốn đánh liều mạng sống, dấn thân vào những trò nguy hiểm kiểu này. Tôi nhắm mắt, lắc mạnh đầu. Hơi đêm mát lạnh tràn qua trí óc mê mụ. Tôi quay người, toan bỏ chạy. Chừng như đọc được ý nghĩ giấu kín, người lạ níu chặt khuỷu tay, giật mạnh tôi lại:
- Thôi đi! Không có nguy hiểm gì sất. Tôi chỉ muốn đánh bạn với cô mà thôi!
Một lần nữa, hơi nóng liều lĩnh trong tôi bốc lên. Cô gái này không phải là ăn cướp. Hoặc nếu bất đồ có chuyện gì, tôi tin trí óc khôn ngoan sẽ giúp mình thoát thân. Biết đâu, tôi còn biết thêm được những điều hay ho nào khác. Chiếc ô tô nhỏ tấp vào lề. Một chiếc xe thuê chứ không phải của cô gái áo đen. Ngay cả người tài xế cũng là đi thuê. Chẳng khó khăn gì để nhận ra điều ấy khi ngồi vào bên trong cái xe có nội thất xoàng xĩnh, trên một góc kính dán những tờ rơi quảng cáo dịch vụ. Người lạ và tôi ngồi băng ghế sau. Trái với lời mời đi uống một chút gì đó ban nãy, cô ta không cho xe đến một tiệm ăn hay quán bar nào. Cô ta yêu cầu tài xế chở về nhà. Chiếc xe lao thẳng về khu ngoại ô phía đông thành phố. Tôi nhìn ra cảnh vật trôi vùn vụt bên ngoài cửa xe, đầu óc dần yên tĩnh. Dự cảm nguy hiểm mờ dần, nhường chỗ cho sự tò mò về cuộc gặp bí mật.
Xe dừng bên ngoài cổng một chung cư cao cấp gần bờ sông. Tôi bước theo cô gái lạ bước vào dãy hành lang sạch bóng, ánh đèn vàng dịu. Người đàn ông trực thang máy gật nhẹ khi cô gái áo đen bước đến gần, thì thầm nói gì đó. Tôi theo vào trong thang máy. Ngón tay cắt ngắn sơn màu đỏ sẫm bấm nút số 12, tầng trên cùng. Thang máy vút lên cao, êm như ru. Cô gái mỉm cười với bóng tôi phản chiếu trong cánh cửa kim loại bóng loáng:
- Cô đã thấy tôi trước đây bao giờ chưa? Sao cô không hỏi tên tôi nhỉ?
- Cô hoàn toàn là một người lạ, làm sao tôi biết được tên chứ! - Tôi nói yếu ớt.
- Cô cứ gọi tôi là Khanh. Hồi trước tôi ở Úc. Nay về Việt Nam làm việc.
Tôi thở ra nhẹ nhõm. Toan hỏi thêm vài câu, nhưng thang máy đã dừng lại. Căn hộ của người lạ gần cuối dãy hành lang. Tôi đưa mắt nhìn những cánh cửa gỗ dày gắn biển số đồng. Tĩnh mịch và xa cách. Khanh mở cửa bằng khoá điện tử. Cô ta giữ cửa chờ tôi bước vào. Đèn phòng khách tự động sáng lên. Những đồ đạc tiện nghi cao cấp hiện ra lung linh. Tôi ngồi ghé xuống cái ghế salon bọc da trắng mịn. Chiếc ghế êm ái không ngờ nổi. Tôi ngồi xịch vào sâu hơn, như một đứa trẻ thích thú với trò chơi là lạ. Tôi thấy mình lún xuống, lún xuống mãi. Chủ nhà kéo rèm và mở một cánh cửa sổ. Gió thổi vào phòng mát rượi, vẫn phảng phất mùi nước hoa. Tôi nhìn xuống. Chân tôi đặt trên một tấm thảm len dày dệt những hoa văn hình kỷ hà. Những ngón chân co quắp, không được chăm sóc. Gấu quần hơi quăn lên, dính bụi và dầu xe máy. Sự tương phản thảm hại. Bất giác, tôi rụt chân lại, giấu kỹ dưới gầm ghế.
- Hoàng Anh, vào bếp với Khanh nào! - Tiếng gọi vang lên bất ngờ. Chủ nhà đã đổi cách xưng hô.