Công Ty

Chương 17 :

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Kỳ 21. HOÀNG ANH - MÙI HƯƠNG (TIẾP THEO)Tôi giật mình đứng dậy, nhìn quanh xác định phương hướng. Bếp ở đâu nhỉ? Một cánh cửa mở ra êm ru. Khanh đã thay bộ quần áo mặc nhà màu xanh bạc, trông dễ gần hơn hẳn. Tôi bước vào bên trong căn bếp rộng, đẹp như hình ảnh in trên những quyển tạp chí nội thất. Trên mặt bàn lót đá cẩm thạch sẫm màu, hai đĩa mì spaghetti toả khói nghi ngút. Khanh lấy ra thêm hộp nước quả ép, rót vào một chiếc cốc chân cao trong suốt. Cô hất cằm:



- Ngồi vào bàn đi, Hoàng Anh. Khanh trổ tài nấu bếp cấp tốc đây!



- Ngon hơn nếu có vài khoanh cà chua sống! - Bỗng dưng, tôi thấy tự nhiên như ở nhà.



- Hừm! Có vài quả trong ngăn để rau. Hoàng Anh cắt ra giùm mình đi!



Tôi mở tủ lạnh. Bên trong đầy ngập thức ăn, sữa, trái cây, và cả rượu nhẹ. Cái tủ như biểu tượng của sự sung túc và no nê, khác xa cái tủ gỗ đựng thức ăn ở nhà trọ của tôi lúc nào cũng chỉ có vài gói mì và chai nước mắm buồn rầu. Tôi lấy một quả cà chua, đưa mắt tìm con dao. Hoàng Anh hiểu ý, đưa cho tôi một con dao chuôi gỗ, mũi nhọn, ánh thép sắc lạnh. Từng khoanh cà chua đỏ thắm xếp trên đĩa sứ trắng tinh. Bất chợt, ngón tay tôi bị mũi dao cứa nhẹ. Tôi kêu khẽ. Khanh ngoảnh lại, hoảng hốt. Nhanh chóng và khéo léo, cô ta sát trùng, băng ngón tay đứt cho tôi. Cô ta nhìn tôi, đôi mắt lo âu: "Đau không?". "Chẳng sao đâu!" - Tôi mỉm cười dễ chịu. Cả hai ngồi vào bàn ăn mì. Bây giờ, tôi mới biết mình đói ngấu. Bữa tối hôm qua với CD Nguyên, tôi chưa kịp ăn được bao nhiêu. Mì rất ngon. Thịt bò băm mềm, thơm phức. Thứ sốt cà chua đóng hộp mà Khanh gọi là ketch up có hương vị đặc biệt. Tôi uống một ngụm nước cam ép, tiếp tục ăn. Lúc ngẩng lên, Khanh đã dừng bữa. Đĩa mì của cô ta hầu như còn nguyên. Cô ta đứng dậy, lấy bật lửa và gói thuốc lá màu trắng, mở tủ lạnh chọn một chai rượu có hình thù kỳ quặc, rót ra cốc. Gương mặt tẩy hết phấn son và mái tóc ngắn khiến Khanh rất giống như một đứa bé bướng bỉnh. Nhưng cách cô ta hút thuốc và nhấm nháp rượu thì gây nên ấn tượng hoàn toàn ngược lại. Hệt như một bóng ma quá rành rẽ cuộc đời, tạm dừng chân để hút, uống và chán nản quan sát mọi sự chung quanh.



- Khanh đã chờ khá lâu gần nhà trọ của you. Mọi khi, khoảng 7 giờ là you đã có mặt ở nhà, phải không Hoàng Anh? Sao đêm qua you về muộn vậy?



Tôi nhìn lên nhanh rồi cụp mắt xuống. Như vậy, người này chỉ lảng vảng gần khu nhà trọ theo dõi tôi. Cô ta không hề biết tôi đã có cuộc hẹn với hai người đàn ông khác nhau, hai người quyền lực nhất của Red Sun. Ý nghĩ này khiến tôi dễ chịu hẳn.



- Mình có việc phải gặp một vài khách hàng - Tôi nói trơn tru - Khanh biết đấy, làm nhân viên sales, phải đi gặp khách bất kể giờ nào, miễn là phải hoàn tất được các job mà sếp giao phó.
- Ai? - Câu hỏi của sếp vang lên to hơn, đáng sợ hơn.



Những nụ cười mỉm tắt ngấm trên các gương mặt. Hình như câu chuyện không thể đùa nữa. Một vụ nổ giận dữ sắp bùng ra. Giá như tôi có thể chạy biến đi ngay lúc này. Tại sao tôi lại dại dột và liều lĩnh đến thế chứ. Bao nhiêu người để châm chọc, tôi lại chọn vẽ ngay ông sếp khó chịu này. Có lẽ, nếu tôi im re, cũng chẳng ai biết đâu. Thế nhưng, vượt ra khỏi kiểm soát, bất thần, đôi chân tôi rụt rè bước lên.



- Dạ, chính là em vẽ đấy, thưa CD Nguyên! - Chính tôi cũng ngỡ ngàng với giọng nói run run của mình.



- Ồ! - Các nhân viên phòng thiết kế đồng loạt kêu lên. Họ ngoảnh sang nhìn tôi, vừa như ngạc nhiên, khó chịu, vừa như tội nghiệp vì tai hoạ mà một nhân viên quèn như tôi sắp phải đương đầu.



Tôi đứng im, cụp mắt nhìn xuống sàn, những ngón tay vặn xoắn vào nhau. Giông tố sắp giáng xuống rồi đấy. Bỗng nhiên, giọng CD Nguyên vang lên trầm trầm



- Tốt lắm, đây chính là ý tưởng mà tôi đang cần. Cái job của chúng ta sẽ triển khai theo hướng bức biếm hoạ này! Cuối buổi họp, tôi sẽ thưởng nóng cho designer Lim 1 triệu đồng!



Ngay như có một chiếc máy bay tiêm kích lao vào toà cao ốc, đâm thẳng vào tầng nhà thứ 12 này, hẳn nó cũng thể làm tôi sững sờ như những gì vừa được nghe. Cả phòng thiết kế bàng hoàng, đổ dồn ánh mắt vào CD Nguyên. Gương mặt bình thản như không, anh ta đặt bức biếm hoạ của tôi vào projector, chiếu lên màn hình. Tôi im re. Mọi người nhẹ nhõm hơn, cười khúc khích. CD Nguyên muốn xây dựng hình ảnh cuộc đua tài theo kiểu hai chàng leo tháp. Mỗi người cầm theo một cốc nước. "Thuốc tăng lực" cho người leo lên đỉnh tháp trước tiên chính là viên sủi của hãng J&P. Không khí buổi brainstorming hoạt náo hẳn lên. Mọi việc trở nên suôn sẻ, nhanh chóng. Các công đoạn duyệt sau đó diễn ra trong trạng thái phấn chấn của tất cả mọi người. Bỗng dưng, tôi trở thành người hùng. Ngay sau buổi họp, giữ đúng lời hứa, sếp thưởng nóng. Hai tờ 500 ngàn đồng. Chưa bao giờ, việc được nhận tiền lại khiến tôi vui thích đến vậy. Ngay cả khi tôi biết mình trúng số 50 triệu, niềm vui sướng cũng không hề làm nhịp tim tôi đập nhanh hơn, như giây phút này đây...