Công Ty

Chương 35 :

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Kỳ 57. NGUYÊN - BẬT NẮP HỘP ĐẠNKể từ ngày Kat Trần quay về Việt Nam, tôi không bao giờ biết công việc chính xác của cô ta. Các ý nghĩ trong đầu Kat đối với tôi lại càng xa lạ. Thật kỳ dị khi một người mà tôi hoàn toàn chẳng hề có một ý niệm cụ thể nào chuẩn bị nắm tay tôi, cùng tôi bước vào nhà thờ làm lễ, sau đó sẽ chính thức trở thành một nửa của tôi, theo cách gọi văn hoa của người đời. Tối nay, các thành viên trong gia đình tôi mời cô ta ăn tối ở khách sạn, rà soát lại hết thảy các thủ tục cuối cùng trước khi hôn lễ sẽ được tổ chức vào kỷ nghỉ cuối tuần sau. Cha tôi muốn mời cả Peter Yeo. Tôi khó chịu, nhưng không phản đối. Trong thâm tâm, có lẽ cha tôi muốn chứng tỏ cho ông Trần hiểu rằng gia đình tôi thật sự nghiêm túc và đầy thiện ý khi tổ chức đám cưới này, thông qua sự có mặt quan sát của Peter.



Bàn tiệc được đặt trong một phòng riêng. Tiếng violon khe khẽ. Peter Yeo đến đúng giờ. Không để mắt đến vẻ mặt lạnh nhạt của tôi, gã bắt tay cha tôi khá hồ hởi, sau đó chọn chỗ ngồi cạnh chị Trâm và bắt đầu trò chuyện với chị bằng tiếng Anh, một cách thân thiết hơi thái quá. Chị tôi lắng nghe chăm chú những câu pha trò, nghiêng hẳn người về phía gã, chốc chốc cười lên khe khẽ, không che giấu vẻ khoái trá. Một người phục vụ ghé tai hỏi ý kiến chị Trâm để dọn thức ăn lên. Chị yêu cầu chậm một chút, còn một vị khách quan trọng chưa đến. Những cốc rượu chân cao im lìm hắt quầng sáng ánh đỏ trên nền khăn trải bàn hồ bột trắng tinh. Cha tôi hút thuốc. Khói trắng lờ đờ bay lên, lảng vảng quanh bàn, khiến mọi hình ảnh bị làn khói bao bọc đều có vẻ méo mó sai lạc. Tiếng nhạc vẫn rỉ rả, như âm thanh từ địa ngục vọng tới. Mong sao cho cái buổi tối khó chịu này mau chóng chấm dứt. Tôi nhìn đồng hồ, khó chịu ra mặt. Đã muộn hơn nửa tiếng so với giờ hẹn, Kat Trần vẫn chưa có mặt. Chộp bắt vẻ khó chịu của tôi, Peter Yeo cười khẩy:



- Cậu đã có vẻ nôn nóng cần thiết của một chú rể mong chờ cô dâu rồi đấy!



- Chỉ có con mắt tinh tế của tay diễn viên lõi đời mới nhìn ra được những điều ấy. Tôi luôn thán phục ông, Peter ạ! - Tôi chẳng buồn che giấu thái độ mỉa mai.



- Cậu đã chuẩn bị xong bộ lễ phục rồi chứ hả? - Peter nhướn mày, thản nhiên như không. Gã cố ý lái đề tài cưới hỏi vào về phía những chi tiết thông tục. Và vì thế, câu chuyện càng trở nên khó chịu hơn. Peter nhìn sang chị Trâm - Cứ hình dung mà xem, cô Kat trẻ trung xinh đẹp đi bên cạnh cậu Nguyên đây. Cả hai thật đẹp đôi...



Trong một khoảnh khắc rất nhanh, tôi nhận ra mắt chị tôi tối sầm lại. Nhưng chị lấy lại vẻ bình tĩnh và hoạt bát thật nhanh chóng:



- Đúng vậy. Tôi hy vọng em trai tôi và cô Trần không chỉ đẹp đôi trong đời sống gia đình riêng, mà cả trong công việc làm ăn sắp tới. Tôi biết Kat từ ngày cô ấy còn là nhỏ. Một cô bé cá tính nhưng cũng đầy hiểu biết. Tôi tin rằng Kat sẽ biết cách sống hoà hợp và khiến cho em tôi luôn được dễ chịu.



- Chắc chắn là vậy rồi! - Nụ cười mở rộng như robot của Peter Yeo phô ra hàm răng trắng bóng, khiến mặt ông ta nhìn đáng sợ hơn bao giờ hết.



Cửa phòng ăn bật mở. Kat Trần bước vào phòng, lướt nhanh như một cơn gió trên tấm thảm len dày. Cô mặc chiếc quần da chẽn màu xám bạc. Cái áo khoác vải jeans kiểu dáng lạ thường thêu những tia chớp gắn hạt đá lấp lánh. Chiếc khăn tay cotton màu đỏ, gập chéo, thắt hờ trên cổ làm tôn lên làn da nâu óng được chăm chút hoàn hảo. Trông cô ta không khác nào một bức tượng đồng vừa mới đúc. Sáng chói, đẹp đẽ, rắn rỏi. Ấn tượng cô gây ra khá mạnh, đến mức các nhân viên phục vụ cũng đờ mặt ra ngắm nhìn. Kat chào cha tôi và chị Trâm với sự lễ độ cần thiết, nhưng vẫn toát lên vẻ tự tin và kiêu hãnh nhất định. Khi bắt tay Kat, Peter nhún nhường hẳn. Ngồi xuống cạnh bên, Kat thoải mái đặt nhẹ bàn tay lên tay tôi, vươn cổ áp môi lên gò má tôi hôn thật nhanh, thay cho lời chào. Mọi biểu hiện của đôi vợ chồng sắp cưới không chê vào đâu được.



Thức ăn được dọn lên. Những câu chuyện xã giao quen thuộc bên bàn tiệc. Tất cả người ngồi quanh bàn đều biết rõ bụng dạ nhau, đọc vanh vách các âm mưu của nhau, dè chừng đón bắt nhau từng chút một. Thế nhưng, họ vẫn cứ luôn miệng kêu lên đầy ngạc nhiên trước các câu nói vu vơ hay những tiết lộ tầm thường. Sự giả dối khiến tôi chán ngấy. Tôi căm ghét chính mình, vì tôi cũng đang là một phần quan trọng của trò hề ấy. Tôi uống nhiều, hết ly này sang ly khác. Đột nhiên, tôi tự hỏi nếu có Lim ngồi đây, cô nhóc ấy sẽ làm gì nhỉ? Có lẽ, chẳng ngần ngại gì, Lim sẽ nói toạc hết những ý nghĩ thật của cô, chẳng thèm che giấu và huyên thuyên những điều đầu môi chót lưỡi vô nghĩa. Ý nghĩ về Lim khiến tôi bỗng dưng dễ chịu. Phải, cô nhóc luôn là nguồn nước mát cho đầu óc tôi. Cảm giác căng thẳng và ý muốn gây hấn với chung quanh trong tôi dịu xuống.



Một bàn tay bỗng đặt nhẹ lên đùi tôi, lướt nhẹ dần dần lên trên. Cơ bụng tôi co thắt lại. Rùng mình. Tôi đưa mắt nhìn nhanh xuống dưới. Những ngón tay khô và dài. Đầu móng cắt tỉa và sơn bóng tinh xảo. Bỗng dưng, bàn tay ấy biến hình, hoá thành một con tắc kè hoa quái dị. Nó muốn gì chứ? Tìm cách lôi kéo tôi, hay sâu xa hơn, đang chế nhạo tôi? Tôi đặt tay mình lên những ngón tay đó, giữ lại. Nhìn nghiêng, gương mặt Kat vẫn không để lộ một cảm xúc bất thường nào. Tôi ghé tai cô ta, thì thầm:



- Thôi đi!



- Anh có muốn ra ngoài hành lang với em một chút không? - Kat nói, cũng thì thầm hệt như tôi.



Tôi vứt khăn ăn lên bàn, xô ghế đứng dậy, bước ra cửa. Kat đứng dậy, bám sát gót tôi. Những tiếng nói chuyện trao đổi bỗng ngưng bặt. Chị Trâm hơi nhỏm dậy nhưng bị Peter giữ lại. Cha tôi dựa hẳn vào lưng ghế. Tôi cảm thấy rõ nét các ánh mắt dõi theo sau lưng mình. Những tia mắt lạnh toát vì băn khoăn, ngạc nhiên, không phải là không lo sợ. Tôi vẫn bước, hơi chuếnh choáng, khác nào đi giữa một làn nước cóng buốt sắp đông cứng lại.



Một góc khuất bên ngoài phòng tiệc. Tôi đứng bên cạnh Kat, chống tay trên lan can. Gió lồng lộng. Kat khoanh tay, hơi nghiêng đầu. Đột nhiên, vẻ tự tin và nhạo báng nơi cô tan biến. Khoé miệng cô hằn xuống. Thỉnh thoảng, cô mím môi, như sắp sửa nói ra một điều gì đó rất hệ trọng.



- Cô cần nói gì với tôi? Chúng ta bỏ mọi người để ra ngoài thế này không hay lắm đâu! - Tôi nói trước, phá vỡ sự im lặng.



- Có phải khi ngồi cạnh tôi, anh nghĩ đến một cô gái khác? -Kat đổi ngay cách xưng hô. Giọng cô trầm và khàn, không còn đâu bóng dáng tươi vui thanh thoát.
Sau một tràng nói dài, CD Nguyên dịu xuống. Đôi mắt anh nhìn sâu vào mắt tôi, đầy xót xa và mệt mỏi. Tôi bắt đầu tĩnh trí. Mọi việc bắt đầu được sắp xếp vào đúng vị trí. Tôi dần dần hiểu ra. Đột nhiên, tôi nhíu mắt:



- Nếu như vậy, họ kéo em vào làm gì? Em chỉ là một nhân viên quèn thôi...



- Lim, bộ quần áo lố lăng này ở đâu ra? - Anh hỏi đột ngột.



- Ms. Bảo mua cho em - Tôi nói, ngờ ngợ ra điều gì đó...



- Ừ, Ms. Bảo muốn bán em cho ông Tán. Đổi lại, ông ta ký hợp đồng với Hồng Nhật. Nhưng thực ra, ý định "ăn thịt" em thì là do Peter bơm vào đầu ông Tán, em rõ chưa? Khi em say rượu, em sẽ bị làm gì, em hiểu chứ?



- Em hiểu! - Tôi thốt lên, run rẩy, không phải vì nước lạnh, mà vì sự thật kinh hoàng. Nhục nhã cụp mắt, tôi không dám nhìn vào Nguyên - Tại sao lại là em?



- Vì... Lim ạ, đơn giản thôi. Peter Yeo biết rõ anh rất yêu em. Gã muốn dùng bức ảnh trần trụi của em để uy hiếp anh, buộc anh không được lảng tránh đám cưới với Kat Trần. Nếu anh không nhận được tin nhắn cảnh báo của Hoà, nếu anh không nghe được Peter Yeo nói điện thoại, thì giờ đây em đã ra sao?



Nguyên ôm chầm lấy tôi. Tôi khóc oà lên, vòng tay ôm cứng lưng anh. Sự thật như một ngọn roi, quất lên tôi tơi bời. Tôi đau đớn thật sự. Cả đầu óc. Cả thể xác. Tôi lạnh cóng. Run bần bật. CD Nguyên tắm cho tôi bằng nước nóng, rồi đưa tôi vào giường. Anh lau khô tóc và thân thể cho tôi, mặc cho tôi cái áo pijama rộng thùng thình. Tôi để yên cho anh chăm sóc, không xấu hổ, không sợ hãi. Những ngượng ngùng thân thể chỉ là khi người ta xa lạ với nhau mà thôi. Tôi biết, anh chính là người duy nhất mình có thể ẩn náu và nương tựa. Đặt tôi nằm xuống gối, Nguyên kéo chăn, đắp cho tôi cao lên đến cằm.



- Căn hộ này của anh ư? - Tôi đưa mắt nhìn quanh, tò mò.



- Ừ, anh mua phòng hờ trường hợp.... Mà thôi, Lim ạ, em không hiểu đâu...



Anh vẫn ngồi trên mí giường, đưa tay vuốt nhẹ vầng trán và mái tóc tôi. Tôi bỗng ao ước anh nằm xuống cạnh tôi, cùng đắp chung chăn ấm.



- Anh nằm đi! - Tôi nói rụt rè, cầu mong mặt không đỏ ửng.



CD Nguyên cúi người hôn lên trán tôi. Nụ hôn dành cho một bé gái. Tôi tự ái:



- Anh... anh không... không muốn em sao?



Bỗng, đôi mắt anh ướt nhoà. Một hạt nước mắt rơi lên trán tôi:



- Có, anh có. Anh muốn em khủng khiếp, Lim ạ. Nhưng, để gia đình anh và em được an toàn, anh phải cưới Kat thôi. Anh không nên chống cự nữa. Qua tai nạn vừa rồi em suýt mắc phải, anh đã hiểu tình thế của chúng ta.