Công Ty
Chương 36 :
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
Kỳ 59. HOÀNG ANH - VÁY CƯỚICuộc họp sáng đầu tuần như thường lệ. Theo quy định mới, biên bản sẽ ghi chép bằng tiếng Anh và gửi trực tiếp về công ty mẹ ngay khi buổi họp kết thúc. Đương nhiên, tất cả các manager của Red Sun đều phải trao đổi bằng tiếng Anh. Một vài manager hoàn toàn mất tự tin. Trước đây, khi sử dụng tiếng Việt, họ luôn nói khá nhiều và thường tranh luận gay gắt trong buổi họp. Nhưng bây giờ thì họ im lặng, dáng ngồi như muốn rút sâu vào lòng ghế. Tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm. Thời gian bỏ ra theo học thêm các khoá Anh ngữ đắt tiền buổi tối quả không phí hoài. Nhiều đồng môn cũ khi gặp mặt hay than phiền về sự vô dụng của một số kỹ năng học ở đại học. Tôi không thích cái trò đổ lỗi để bao biện cho sự kém cỏi. Nếu tự thấy không ổn, thì hãy tìm cách đổ đầy thứ mình cần. Có thể kỹ năng nói của tôi chưa nhanh và không thật đúng giọng, nhưng tôi nắm bắt tất cả các ý kiến một cách thoải mái. Ngay hồi mới đi làm, tôi đã hiểu nếu chỉ dựa vào vốn Anh ngữ còm cõi thu nhặt suốt bốn năm đại học, chắc chắn tôi sẽ đánh mất nhiều cơ hội. Thậm chí, nó có thể là điểm yếu có thể khiến tôi bị quật đổ bất cứ lúc nào. Dự đoán đó trở thành sự thật còn sớm hơn tôi hình dung. Gần đây, Red Sun có đợt tuyển dụng. Các nhân viên trẻ hầu hết là du học sinh trở về từ Mỹ, Úc hay Canada. Ngay phòng Sales của tôi cũng xuất hiện hai thành viên mới. Không thể phủ nhận kiến thức chuyên môn và phương pháp làm việc chuyên nghiệp khiến các job họ đảm trách chạy trơn tru hơn hẳn cách làm việc của nhân viên Sales cũ. Khi trò chuyện giữa hai người với nhau, hai thành viên mới tránh xài tiếng Việt. Họ ngỡ rằng ngồi khuất sau cabin, sales manager không - được - du - học không thể hiểu hết các từ lóng, những câu chữ liến thoắng mà họ nói. Nhưng tôi ghi nhớ hết các ý coi thường và châm biếm họ ném về tôi. Chẳng chóng thì chầy, hai nhân viên đó sẽ sớm trở thành đối thủ. Tôi không hề lo sợ. Kinh nghiệm hai năm tại Red Sun dạy tôi một điều: Kỹ năng, kiến thức và kinh nghiệm chỉ chiếm năm mươi phần trăm thành công trong môi trường công sở. Nửa còn lại, quan trọng hơn, quyết định sự thành đạt, chính là khả năng nhạy bén nắm rõ những mối quan hệ cần thiết và óc khôn ngoan biến mình thành một vật thể không thể thiếu trong guồng máy. Một kẻ dù giỏi dang đến đâu, vẫn có thể kiếm một người tương tự hoặc giỏi hơn để thay thế. Càng tự tin mình là số một, càng dễ chết. Chỉ riêng việc các nhân viên mới vội đánh giá tôi quá thấp đã cho thấy họ non nớt, không thể giành phần thắng trong cuộc đối đầu. Ý nghĩ này như một khám phá tàn bạo, khiến tôi nhếch môi cười khoan khoái.
Ngày còn sinh viên, có lần tôi run sợ khi nghe giảng viên thỉnh giảng nói về sự cạnh tranh trong môi trường công ty. Nhưng giờ đây, tôi thừa hiểu cạnh tranh chỉ đáng sợ khi người ta nghĩ quá nhiều về thất bại. Thực ra, nếu nghĩ nó là trò chơi mà chỉ cần gắng sức một chút, ta có thể giành phần thắng thì mọi việc trở nên hấp dẫn. Thậm chí, nó còn là một dạng men gây nên trạng thái hưng phấn và tinh khôn đặc biệt khiến những ai từng trải qua khó lòng từ chối những cuộc đối đầu kế tiếp...
Tự cắt đứt dòng ý nghĩ miên man, tôi tập trung trở lại vào nội dung cuộc họp. Mấy manager mắt nhìn đăm đăm vào màn hình laptop hoặc e-book, tai căng ra, chăm chú lắng nghe và ghi chú số liệu. Peter Yeo đang thông báo sắp tới, Red Sun lập ra thêm một công ty trực thuộc, chuyên thực hiện game show truyền hình. Đầy phấn khích, Peter nói thêm về ý tưởng sẽ thành lập hãng phim. CD Nguyên hơi nheo mắt, nhìn ra khung kính trắng loá ánh nắng buổi sáng. Gương mặt anh chừng như gầy hơn. Đôi mắt mệt mỏi. Anh lướt mắt nhìn qua tôi, không dừng lại. Vô cảm. Vẻ hờ hững làm tôi nhói đau. Sau bài phát biểu dài đầy hứng khởi, Peter ngồi và uống cạn chai nước suối. Account manager ngước lên, lo ngại:
- Theo tôi hiểu, ý ông là Red Sun sẽ có một công ty con, chuyên sản xuất chương trình và làm phim truyền hình?
- Đúng vậy! - Peter Yeo nhướn mày.
- Nắm bắt sớm thị phần quảng cáo thông qua các giờ phát sóng phim truyền hình, cài cắm các đoạn quảng cáo vào nội dung phim quả là những ý tưởng nhạy bén. Nhưng ông có chắc là Red Sun có một ai đó đủ giỏi để đảm trách lĩnh vực rất mới mẻ này không?
Peter Yeo nhìn thẳng vào Account manager, mỉm cười. Hệt như suốt từ đầu buổi họp, ông ta chỉ chờ đợi câu hỏi này mà thôi
- Nói đi! - Kat quát lên.
- Mình đang tính chuyện mua nhà - Tôi nói thẳng - Khi you lấy chồng rồi, mình không thể ở trọ chỗ này được nữa.
- You đang lo âu vì không đủ tiền, phải không? - Kat hỏi không rào đón, bàn tay cô áp lên gương mặt tôi.
- Đúng vậy. Mình đang nghĩ cách vay ngân hàng.
- Không cần phải thế! - Kat cười. Đôi môi cô rất gần gương mặt tôi - Hãy lấy tiền của mình. Đừng nghĩ gì cả.
Đột nhiên, gánh nặng trên vai rơi xuống. Sao tôi không nhớ đến Kat nhỉ, cô ta luôn sẵn lòng vì tôi mà. Tôi mỉm cười khoan khoái. Kat có đề nghị nhỏ. Cô ta muốn tôi mặc thử áo cưới. Kat giúp tôi mặc áo trước gương, chậm rãi. Những lớp vải ren mềm mượt, toả rộng trên sàn gỗ như bọt sóng. Màu trắng tinh khiết nhưng ma quái. Nhìn mình trong gương, mắt tôi mở to. Hơi thở Kat nóng hổi, mơn man trên cổ tôi.