Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 129 :

Ngày đăng: 20:48 21/04/20


Tần Trình đột nhiên đến, dẫn phát một đợt chấn động nhỏ trong đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm». Hắn được người sản xuất phim hướng dẫn vào đoàn, trước khi hắn chính thức đến, Dung Hủ không biết, Jennifer không biết, ngay cả đạo diễn phim Clemens cũng không hề biết, ngày hôm nay sẽ có người đến đoàn phim tham ban.



Thân là một diễn viên, Tần Trình đã sắp làm đến mức tận cùng, nhưng thân phận hắn tới đoàn phim hôm nay, là người đầu tư.



«Ba nghìn hai trăm dặm» hao tổn của cải cực lớn, chỉ vì thuê cả con đường quốc lộ xuyên qua hai bang, đã tốn hơn tám con số USD. Chính cái gọi là tiền không chê ít, càng nhiều càng tốt, lúc chế tác hiệu ứng hậu kỳ, còn phải tiêu một khoản tiền lớn.



Cái thứ như hiệu ứng luôn là tiêu tiền càng nhiều, làm được càng tốt, tiền nào của nấy, tương đối chân thật.



Cho nên lần này, khi Tần Trình để lộ ra ý nguyện đầu tư «Ba nghìn hai trăm dặm», người sản xuất là Kraft tiên sinh không chút do dự đưa hắn đến đoàn phim.



Mới đầu nhìn thấy Tần Trình, Clemens nhíu mày, cười như không cười nhìn về phía người sản xuất, không tỏ vẻ gì. Nhưng chờ Kraft tiên sinh kéo hắn đến một bên, cười tủm tỉm nói rằng: “Tần là một trong những cổ đông của Hoa Hạ Entertainment, ở phương diện đóng phim có lẽ hắn thực tinh thông, nhưng hắn chưa bao giờ đầu tư điện ảnh. Cle, người ngốc nhiều tiền, không kiếm một phen hả?”



Ngay sau đó, Clemens nhất thời mặt mày hớn hở, nhiệt tình chủ động hoan nghênh Tần Trình vào đoàn phim.



Sau khi đơn giản giới thiệu các bộ phận của đoàn phim cho đối phương biết một lần, Clemens lại để minh tinh Hoa Hạ duy nhất của cả đoàn phim —— Dung Hủ —— dẫn Tần Trình tham quan nơi nơi. Đối với yêu cầu này, Dung Hủ thật sự là dở khóc dở cười, cậu nhìn về phía Tần Trình đứng ở bên cạnh Clemens, vẻ mặt “tôi rất dễ lừa”, chỉ đành dắt người đi, dạo quanh trong phim trường.



Lúc gần đi, Jennifer khó xử chau mày, kéo Dung Hủ đến một bên, nhỏ giọng hỏi: “Dung, cái câu tôi nói vừa rồi, hẳn là hắn không có nghe thấy đi? Tôi quen biết Tần nhiều năm, nếu hắn thật sự nghe thấy, không nên là phản ứng hiện tại, có lẽ, cậu có thể nhân cơ hội dò hỏi xem?”



Nghe vậy, Dung Hủ lặng lẽ nâng mắt nhìn Tần Trình cách đó không xa một cái. Giờ phút này, Clemens đang nói năng thong dong giới thiệu bộ phim của mình với Tần Trình, đồng thời mặt không đỏ tim không đập loạn mà nói cho Tần Trình biết, hắn lập một mục tiêu nhỏ cho bộ phim điện ảnh này, trước hết giành được phòng bán vé mười tỷ.



Đối với việc này, người đàn ông tuấn mỹ tao nhã ý vị sâu xa “à” một tiếng, sau đó nâng mắt, nhìn về phía Dung Hủ.



Tầm mắt lập tức thu về, thiếu niên cúi đầu nhìn về phía Jennifer, giọng điệu trấn định nói rằng: “Yên tâm, Jennifer, dù hắn thật sự nghe được, tôi cũng sẽ khiến hắn không hoài nghi. Chỉ là ‘Tần Phong Phong’ thôi, hắn làm sao có thể liên tưởng nhiều như vậy? Chị đi quay trước đi, tôi dẫn hắn tùy ý tham quan đã.”



Jennifer nhẹ nhàng gật đầu.



Rốt cuộc, đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm» lại bắt đầu quay phim, nhưng nam chính Dung Hủ lại dắt người đàn ông nào đó, thoải mái rời khỏi phim trường, đi dạo trên vùng bình nguyên hoang vu rộng lớn.



Gần đây, «Ba nghìn hai trăm dặm» vẫn luôn quay cảnh trên quốc lộ. Đoàn phim lâm thời dựng rất nhiều trường quay, thành viên các tổ đạo cụ, tổ hoá trang, tổ ánh sáng, tổ camera có thể ở trong đó làm việc, ở chỗ đại khái hai mươi km bên ngoài có một trấn nhỏ, buổi tối đoàn phim sẽ lái xe đến trấn, ở lại khách sạn địa phương.



“Anh có biết cuối cùng lúc chúng ta đi, Cle bắn cho em một ánh mắt, là có ý gì không?” Trong tiếng gió gào thét mà qua, tiếng cười khẽ của thiếu niên và tiếng nói mềm nhẹ xen vào nhau, uyển chuyển như tiếng đàn.



Tần Trình mặc một cái áo gió, hai tay cắm trong túi áo, nâng bước đi về phía trước. Hắn trầm tư một khắc, hỏi: “Bảo em giúp đỡ gài tiền của anh à?”



Bước chân đột nhiên dừng lại, Dung Hủ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Nếu anh biết, sao còn tới nơi này?”



Giới giải trí có quy củ của giới giải trí, cái chỗ Hollywood này, luôn tương đối bài ngoại. Clemens Hult là người Do Thái chính gốc, lại là công dân nước Mỹ, hắn là một thành viên của câu lạc bộ Do Thái Hollywood.



Bình thường mà nói, đạo diễn quay phim sẽ không đi gạt tiền bên đầu tư, bởi vì chút tài chính này cũng ảnh hưởng phim của hắn có thể quay tốt hay không. Nhưng người đầu tư lớn nhất của «Ba nghìn hai trăm dặm» là một phú thương người Mỹ gốc Hàn chưa từng đầu tư điện ảnh, bản thân hắn chỉ là muốn mượn đầu tư điện ảnh để rửa tiền (đầu tư điện ảnh có thể hợp pháp tránh né một ít thuế vụ, là sự lựa chọn của rất nhiều phú thương), cho nên dù Clemens muốn ở giữa kiếm lời túi riêng, đối phương cũng không có biện pháp gì.



Loại chuyện lợi dụng lẫn nhau này, nếu thật sự trở mặt, ai cũng khó coi, hơn nữa Clemens cũng không có khả năng thật sự để phú thương kia phát hiện.



Tần Trình bình tĩnh nói rằng: “Có lẽ Kraft tưởng là anh muốn rửa tiền.”



Một năm rưỡi gần đây, Tần Trình đột nhiên bắt đầu không ngừng nhận phim, chỉ một bộ «Sứ giả gió bão» thôi, thù lao của hắn đã trên chín số USD. Nhiều tiền như vậy, tự nhiên phải nộp càng nhiều thuế, Kraft tiên sinh nghĩ như vậy cũng không phải không có đạo lý.



Nhưng Tần Trình làm sao có thể không nghĩ ra được?



Suy tư đến điểm này, Dung Hủ nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Nếu ngay từ đầu anh đã biết, vậy tới nơi này làm gì?” Cậu thuận miệng nói: “Đến thăm em à?”



“Ừm, tới thăm em.”



Người đàn ông không chút do dự trả lời khiến Dung Hủ phút chốc sửng sốt, giờ phút này hai người đã rời khỏi phim trường được một dặm, Dung Hủ hơi hơi ngửa đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh.



Trong cảnh diễn hôm nay, trên gương mặt Roy bị thương một chút, từ khóe mắt phải đi xuống, có một vết máu nhàn nhạt. Tóc dài đen thùi hỗn độn tán loạn ở bên tai, Dung Hủ mặc quần áo rách nát thô ráp, hai chân thon dài thẳng tắp bị bao trong quần bò, như vậy làm cho lúc cậu quay cảnh hành động càng thêm xinh đẹp.



Đồng thời, cũng khiến thiếu niên ấy càng thêm xinh đẹp.



Tần Trình nhẹ nhàng nâng tay, vuốt ve bên khóe mắt phải của Dung Hủ, hắn sờ soạng chốc lát, hạ mắt nói: “Giả à?”



Dung Hủ gật đầu: “Ừm, thợ trang điểm vẽ ra, anh sờ nhẹ chút, đừng làm mờ nó.”



“Đó là thật ư?”



Lời nói ra, người đàn ông lập tức cầm tay thiếu niên nhà mình, ánh mắt trịnh trọng nhìn một vết trên ngón tay.



Dung Hủ nở nụ cười: “Em nói là giả anh tin không?”



Tần Trình nâng mắt lên, trong ánh mắt tối tăm thâm thúy phản chiếu một thiếu niên cười nhạt, hắn yên lặng nhìn hồi lâu, sau đó nghiêm túc nói: “Tin.”



Lúc này đến phiên Dung Hủ ngây ngẩn cả người.



Tần Trình lại nói rằng: “Em nói cái gì, anh cũng tin.”



Gió đầu xuân xuyên qua cánh đồng hoang vu rộng lớn vô ngần, cuồn cuộn nổi lên từng trận cát vàng, đánh vào trên quần áo cũ nát thảm đạm của thiếu niên. Cặp mắt trong suốt chậm rãi mở to, thật lâu sau sau, ý cười bên môi Dung Hủ càng sâu, thừa dịp rời đoàn phim thật xa, trực tiếp kéo tay người đàn ông nào đó, bắt đầu đi dọc theo quốc lộ.



Hai người bắt đầu tán gẫu chuyện về «Ba nghìn hai trăm dặm», lại tán gẫu về phòng bán vé «Trang hoa la» và đề cử giải Kim Phượng gần đây.



Chờ đã đi được gần 3km, Dung Hủ đột nhiên nghĩ: “Chờ một lát, anh còn chưa nói với em, rốt cuộc anh tới nơi này là vì cái gì? Chỉ là đơn thuần tới thăm em thôi sao? Vậy anh cần gì phải dùng lý do đầu tư điện ảnh, chờ lúc sau anh lại không đầu tư, em cảm thấy Clemens sẽ liều mạng với anh đó.”



Nói là nói như vậy, nhưng Clemens có thể liều mạng với Tần Trình hay không, chuyện này Dung Hủ cũng không biết.



Giữa buổi trưa, hai người canh ngay giờ cơm về đoàn phim, ăn sandwich và bánh mì đơn giản.



Giống như Dung Hủ đã nói, Clemens quả nhiên đến hỏi thăm, Tần Trình có ý kiến gì với bộ phim điện ảnh này hay không.




Nhìn thấy những lời này, Jennifer nhẹ nhàng nở nụ cười: [ tôi nghe nói, lần này cậu ấy đã được hai đề cử ảnh đế Kim Phượng. ]



[ Ôn Tuyền: phải, cô không nói sai, cho nên tôi mới nói, trong hai năm này, cậu ấy có thể lấy được một cái cúp. Ở Hoa Hạ chúng tôi, cậu ấy là nam diễn viên đầu tiên lấy được hai đề cử ảnh đế giải Kim Phượng. Điểm này, ngay cả Tần Trình cũng không làm được. ]



Hai người lại trò chuyện về những việc khác chốc lát, liền đến phiên Jennifer đi quay.



Trên thực tế bọn họ đều biết, sở dĩ Tần Trình không có được vinh dự này, là bởi vì một năm hắn chỉ có một bộ phim, căn bản không có nhân vật thứ hai để hắn đạt được đề cử. Nhưng loại chuyện này bọn họ chỉ chú trọng kết quả, không chú trọng nguyên nhân. Dù một năm qua phim điện ảnh xuất sắc tương đối ít, đề cử ảnh đế «Không tiếng động» có thể là thoạt nhìn giá trị không cao, nhưng sự thật chính là, Dung Hủ đạt được hai đề cử ảnh đế.



Những năm gần đây, nam ảnh đế Hoa Hạ kinh diễm thế giới nhiều như vậy, nhưng chỉ có Dung Hủ, đạt được hai đề cử ảnh đế.



Đây là sự thật, mặc cho ai nói xấu chửi bới như thế nào, đây cũng là sự thật bất diệt.



Kế tiếp, tiến độ quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm» càng nhanh hơn. Đoàn phim quay mấy cảnh nổ, tất cả mọi người đứng ở vị trí cách điểm nổ bốn trăm mét, Clemens ra lệnh một tiếng, thành viên tổ bom mìn ấn nút, liền thấy một đám lửa ầm ầm tận trời, nổ phòng ốc thấp bé đến tán loạn.



Ngọn lửa giống như đóa hoa xinh đẹp nhất, nở rộ trước mắt mỗi một nhân viên đoàn phim. Tiếng nổ mạnh rền vang khiến màng tai tất cả mọi người chấn động theo, nhưng nhìn sự tráng lệ mang tính hủy diệt như vậy, Dung Hủ không kiềm lòng nổi mà ngừng hô hấp, dùng hai mắt ghi lại đóa hoa lửa ấy nở rộ và héo rũ.



Nước Mỹ, việc quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm» vẫn còn tiếp tục.



Bên kia, theo danh sách đề cử giải Kim Phượng công khai, đoàn phim «Tầng mây màu đen» và đoàn phim «Không tiếng động» đều bắt đầu làm một ít công tác sau màn.



Muốn đạt được một cái cúp tam kim, không chỉ dựa vào chất lượng bản thân bộ phim, còn phải dựa vào lực lượng PR nhất định. Nếu một bộ phim không hề có danh khí, ở trên đường tùy tiện kéo mười người qua đường, mười người đều tỏ vẻ chưa từng nghe nói về bộ phim này, vậy thì khả năng nhận giải của nó khẳng định vô cùng thấp.



Ở thời đại này, giải thưởng điện ảnh không chỉ sinh ra vì nghệ thuật, còn là sinh ra vỉ người xem.



Đạo diễn quay phim chính là nghệ thuật, nhưng nếu bạn chỉ thuần túy mèo khen mèo dài đuôi, vậy tuyệt đối không thể trở thành tác phẩm tam kim khiến thế giới tin phục.



Tính nghệ thuật của ba giải Kim Phượng, Oscar và Berlin, thì giải Berlin là có tính nghệ thuật cao nhất, giải Kim Phượng và Oscar vẫn tương đối chú trọng cái nhìn của khán giả. Nhưng bất luận thế nào, không có một tổ ủy nào dám trực tiếp để một bộ phim không tên tuổi trở thành tác phẩm tam kim, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ bị tiếng mắng của nhóm fan điện ảnh nuốt mất.



Cũng là để chế tạo ưu thế cho mình, đề cao khả năng nhận giải, «Tầng mây màu đen» và «Không tiếng động» đều không thể tránh né mà tiến hành hoạt động PR nhất định.



Vào lúc này, ưu thế của Hứa đạo liền lộ ra.



Hứa Sanh là đại đạo diễn nổi tiếng Hoa Hạ, mà «Tầng mây màu đen» lúc trước bởi vì nguyên nhân đề tài, cũng không có lựa chọn một đại đạo diễn mang tính nghệ thuật đến quay phim, địa vị của Trịnh đạo trong giới khẳng định không bằng Hứa đạo.



Nhưng «Tầng mây màu đen» cũng có ưu thế của mình, bộ phim điện ảnh này tạo ra oanh động trên toàn cầu, hơn xa «Không tiếng động». Chỉ mỗi phòng bán vé, «Tầng mây màu đen» đã hơn gấp ba «Không tiếng động», quả thực là nghiền áp người ta.



Ngoại trừ «Tầng mây màu đen» và «Không tiếng động», còn có hơn mười bộ điện ảnh cũng bắt đầu hành động. Chúng đều đạt được không chỉ một đề cử giải Kim Phượng, có lẽ lực ảnh hưởng của chúng không thể đánh đồng với «Tầng mây màu đen», nhưng hoạt động PR trước giải thưởng lại ắt không thể thiếu.



Thời gian cứ như vậy từng ngày đi qua, lúc «Ba nghìn hai trăm dặm» quay đến một tuần cuối cùng, Kraft tiên sinh mang đến một tin tức tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, Cle, tôi không thể đáp ứng cho Tần đầu tư. Người đại diện của hắn mãnh liệt yêu cầu nhất định phải để êkip của bọn họ vào đoàn phim, cẩn thận thẩm tra đối chiếu sổ sách của chúng ta, tôi thấy là hắn thật sự không muốn trốn thuế, là tôi hiểu lầm hắn.”



Clemens: “…”



Đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm» cũng không thiếu tiền, Tần Trình đầu tư càng tốt, không đầu tư cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Nhưng nếu Tần Trình căn bản chỉ muốn đến mò một khoản, căn bản không tính toán để Clemens lấy được một chút nước luộc nào, vậy người kia tuyệt đối không có khả năng đáp ứng.



Ngày hôm đó, tính tình Clemens càng tệ. Vốn dĩ tánh khí vị đạo diễn trẻ tuổi này đã tương đối táo bạo, khó có thể thân cận, trải qua chuyện này, hắn ta càng tức đến mặt đều đen, hận không thể trực tiếp đánh Tần Trình một quyền, cho hắn biết đùa giỡn mình không phải một chuyện chơi vui.



Đầu tháng ba, việc quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm» chấm dứt toàn bộ. Làm nam chính, cảnh diễn của Dung Hủ rất nhiều, nhưng cậu lại đóng máy trước Jennifer. Ban đêm, mọi người ăn một bữa tiệc đứng trong thành phố gần đó, coi như là tiệc đóng máy.



Sự keo kiệt của Clemens, Dung Hủ đã sớm lĩnh giáo. Vị đạo diễn này nhìn qua anh tuấn suất khí, có gia giáo phong độ vô cùng tốt, giơ tay nhấc chân đều là phong phạm thân sĩ, nhưng chỉ cần vừa liên quan đến phim của hắn, sự xấu tính mà đạo diễn bình thường có, hắn đều có; sự keo kiệt mà rất nhiều đạo diễn không có, ừm, hắn cũng có.



Cho nên tiệc đứng lần này, do Dung Hủ mời khách.



Mấy ngày này đoàn phim đều chui đầu trong cánh đồng cát vàng hoang vu quay hình, hiếm khi đến một thành phố lớn thế này, còn có thể ăn được tiệc đứng mỹ vị, rất nhiều nhân viên công tác đều hưng phấn cảm ơn Dung Hủ. So sánh với đạo diễn của bọn họ, vị diễn viên đến từ Hoa Hạ này quả thực là tiểu thiên sứ.



Vừa vặn Lâm Huyên cũng ở thành phố này tham gia một chương trình âm nhạc, Dung Hủ liền gửi cho hắn một cái wechat: [ buổi tối đến nhà ăn Bốn Mùa, sảnh tiệc đứng trên đường Hoa Tư, mời anh ăn cơm. ]



Nếu đã mời nhiều người như vậy, mời thêm một người nữa cũng chả sao. Hơn nữa lấy hiểu biết của Dung Hủ với Lâm Huyên, nếu hắn biết mình mời khách ăn cơm, thế mà lại không mời hắn đang ở cùng một thành phố, về sau khẳng định sẽ nhắc chuyện này một trăm lần.



Quả nhiên, Lâm Huyên lập tức hồi âm lại: [ nhận được! Tôi đi ngay! ]



Buổi tối hơn sáu giờ, mọi người trong đoàn phim lái xe đến trước cửa sảnh tiệc đứng, từ xa xa liền nhìn thấy một người trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai và kính râm đang lén lút đứng ở bên cạnh. So sánh với hắn, đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm» quả thực là quang minh chính đại, Dung Hủ và Jennifer hoàn toàn không có che lấp, thoải mái đi vào tiệm ăn.



Jennifer cũng không ngờ lại nhìn thấy Lâm Huyên ở chỗ này, cô cười chào hỏi với Lâm Huyên, Dung Hủ cũng phất phất tay với thiên vương mặt baby ấy. Nhưng làm người ta kỳ quái chính là, Lâm Huyên thế mà lại không có cười tủm tỉm chạy tới kề vai sát cánh như dĩ vãng, ngược lại đứng ở tại chỗ im lặng nhìn đoàn phim.



Chờ Dung Hủ đi đến trước mặt hắn, cậu liền nhướn mày hỏi: “Sao thế, tâm tình không tốt hả?”



Không có tháo kính râm xuống, qua hồi lâu, tiểu thiên vương nhẹ giọng nói rằng: “Không có gì, hóa ra các cậu tụ họp đoàn phim à?”



Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, hôm nay tôi đóng máy, ngày mai về nước, cho nên mời mọi người ăn một bữa. Jennifer cũng ở đây, cho nên tôi nghĩ anh cũng nên đi theo cùng, hiếm được dịp cách nửa cái địa cầu, anh cũng vừa lúc ở thành phố này.”



“Vừa rồi người đại diện của tôi gửi cho tôi một tin nhắn, có chút việc, cho nên tôi phải đi trước. Ngày mai cậu về nước à? Tôi cũng tính hai ngày này về nước, đến lúc đó cậu bảo trợ lý gửi tin tức chuyến bay cho tôi, tôi bảo người đi đặt chuyến bay.”



Trong lòng cảm thấy một chút kinh ngạc, nhưng Dung Hủ không có giữ lại, chỉ nhìn theo Lâm Huyên rời đi.



Jennifer đi lên, kỳ quái hỏi: “Sao Lâm lại đi rồi?”



Dung Hủ lắc lắc đầu: “Người đại diện của hắn nói có việc đột xuất, thôi, dù sao hôm nay tôi đã đóng máy rồi, đêm nay sẽ không trở về khách sạn trên trấn. Tôi bảo chị tiểu Thiến đặt khách sạn ở chỗ Lâm Huyên là được, ở cùng chỗ với hắn, buổi tối lúc về tôi mang chút đồ cho hắn ăn.”



Jennifer cười rộ nói: “Tôi hiểu, nếu chúng ta thật sự hoàn toàn xem nhẹ hắn, hắn khẳng định sẽ hờn dỗi.”



Hai người ăn ý mỉm cười, không nói gì thêm. Không bao lâu, toàn bộ mọi người đều vào tiệm ăn, bắt đầu gặm lấy gặm để. Chiều hôm sau, Dung Hủ và Lâm Huyên ngồi cùng chuyến máy bay quay về nước, vừa mới đến thành phố B không bao lâu, cậu liền nhận được tin nhắn của La Chấn Đào, chạy đến Hoa Hạ Entertainment.



Ở nơi đó, nhạc sĩ cao cấp nhất Hoa Hạ Dương Trường Trưng chờ đã lâu. Khi nhìn thấy thiếu niên tinh xảo xinh đẹp kia, từ rất xa, hắn đã giơ giơ mấy bản nhạc phổ trong tay mình lên, cười nói: “Sau khi xem «Trang hoa la», tôi lại sinh ra một linh cảm. Nếu cậu không để ý, Dung Hủ, tôi viết cho cậu chín bài, chín bài này có thể sử dụng toàn bộ vào album của cậu không?”