Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 130 :

Ngày đăng: 20:48 21/04/20


Hai tháng trước khi Dung Hủ và Dương Trường Trưng gặp mặt ở Hoa Hạ Entertainment, nhạc sĩ cao cấp này chỉ nói, sẽ sáng tác ít nhất bảy ca khúc. Trên thực tế, một bản album của đa số ca sĩ đều có bình quân mười bài, bảy bài thật sự quá ít, gần đây La Chấn Đào vẫn luôn liên hệ người soạn nhạc nổi tiếng, hy vọng có thể sáng tác thêm hai ba ca khúc, đặt trong album của Dung Hủ.



Nhưng hôm nay, Dương Trường Trưng lại trực tiếp làm chín ca khúc.



Nghe nói như thế, La Chấn Đào vui sướng ngây ngất.



Danh tiếng của Dương Trường Trưng ở nơi đó, địa vị trong giới lại đặc biệt cao, rất nhiều nhạc sĩ trẻ tuổi một chút đều cự tuyệt lời mời của La Chấn Đào, bởi vì bọn họ cảm thấy tác phẩm của mình kém tác phẩm của đại sư, đặt trong cùng album là đang múa rìu qua mắt thợ.



Vì chuyện này, La Chấn Đào sầu vô cùng, rụng không ít tóc. Mà hiện tại nói cho hắn biết, Dương Trường Trưng tự mình giải quyết vấn đề này? La Chấn Đào kích động không thôi, nhanh chóng đón Dương Trường Trưng vào phòng làm việc của mình, pha trà rót nước.



Ánh nắng ấm áp xán lạn từ ngoài cửa sổ sát đất trút xuống, ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, đúng là đầu xuân chợt ấm nhưng còn lạnh, hệ thống sưởi trong phòng mở cực lớn, gió lạnh hoàn toàn không thể xâm nhập vào.



Trong phòng làm việc, Dương Trường Trưng ngồi ở trên sofa uống trà. Trà này là Bích Loa Xuân cao cấp mà La Chấn Đào mới tìm được từ núi Động Đình ở Tô Châu, là loại trà cực phẩm ngắt xuống trước tiết thanh minh, màu trà xanh biếc, hắn cũng không hiểu trà, nhưng cũng không gây trở ngại việc hắn nghe Dương Trường Trưng tán gẫu về trà.



Bên này, Dương Trường Trưng và La Chấn Đào nhẹ giọng trò chuyện, mà bên kia, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp ngồi ở trên sofa xa hơn một chút, cúi đầu nhìn mấy bản nhạc phổ.



Tốc độ Dung Hủ đọc nhạc phổ cũng không nhanh, cậu xem cực kỳ cẩn thận, ngón tay thon dài thong thả hoạt động trên khuông nhạc. Theo tầm mắt di chuyển, cậu nhẹ giọng ngâm nga, tận đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, cậu mới đóng bản nhạc phổ cuối cùng lại.



Dương Trường Trưng từ xa xa nhìn thấy Dung Hủ gấp nhạc phổ lại, cười mở miệng: “Thế nào, thích không?”



Đại sư một giây trước còn đang đàm luận tay nghề rang Bích Loa Xuân với La Chấn Đào, giây tiếp theo lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dung Hủ. La Chấn Đào hơi kinh hãi, lúc này mới phát hiện hóa ra lực chú ý của Dương Trường Trưng vẫn luôn đặt ở trên người Dung Hủ, mà không phải tán gẫu về trà với thường dân như hắn.



Trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng, La Chấn Đào không nói gì.



Dung Hủ nâng bước đến trước mặt Dương Trường Trưng, nghiêm nghiêm túc túc gật đầu: “Thầy Dương, chín bài hát này tôi đều đặc biệt thích, chúng rất tuyệt.”



Dương Trường Trưng cười ha ha, đứng dậy, vươn tay: “Cho nên, hợp tác vui vẻ?”



Khóe môi thiếu niên nhếch lên, hai tay cầm lấy tay nhạc sĩ cao cấp đó: “Hợp tác vui vẻ.”



Đến đây, Dung Hủ và Dương Trường Trưng mới xem như chính thức xác định quan hệ hợp tác.



Đối với pháp vụ ở phương diện bản quyền tác phẩm âm nhạc, Hoa Hạ Entertainment làm tương đối cẩn thận, nếu Dung Hủ và Dương Trường Trưng đều là minh tinh và người làm nhạc dưới trướng Hoa Hạ Entertainment, vậy hết thảy liền đi theo trình tự của công ty. La Chấn Đào nhanh chóng lấy ra bản hợp đồng chuẩn bị đã lâu, hai bên đơn giản xác minh một chút, ký tên.



Bản thân Dương Trường Trưng cũng là một người soạn lời nổi tiếng, chín bài hát này hoàn toàn là do mình hắn soạn nhạc viết lời, ba bài là tình ca, hai bài là nhạc cổ trang, ba bài nhạc tiếng Anh. Còn có một ca khúc chủ đề, là đặc biệt viết vì Dung Hủ.



Chín bài này mỗi bài có điểm đặc biệt riêng, mỗi bài đều vô cùng ưu tú, nhưng xuất chúng nhất chính là bài hát chủ đề cùng với một bài hát tiếng Anh.



Cả buổi chiều, Dung Hủ vẫn luôn thảo luận chuyện liên quan đến tác phẩm với Dương Trường Trưng.



Biểu diễn biểu diễn, không chỉ là hát, còn có diễn, phải suy diễn ra tình cảm ẩn chứa trong ca khúc. Tình cảm ấy ẩn sâu trong mỗi một âm điệu, thổ lộ trong mỗi một câu ca từ, khi văn chương và giai điệu cùng kết hợp, rất nhiều lời nói nhìn như bình thường, lại có sự thâm tình xúc động lòng người nhất.
Tần Trình hơi nhướn mi: “Anh có nói anh không phải cố ý sao?”



Xem mụn là giả, nhân cơ hội hôn một cái mới là thật.



Thân là diễn viên, Dung Hủ thường xuyên quay phim đến rạng sáng, giấc ngủ và ba bữa cơm cực kỳ không có quy luật. Năm nay cậu chỉ mới hai mươi tuổi, bản thân đang ở thời kỳ trưởng thành, tuy rằng không phải thể chất dễ mọc mụn, làn da cũng thật tốt, nhưng mà trong lúc quay phim, giờ sinh học điên đảo như vậy cũng làm cậu ngẫu nhiên nổi mụn. Nhưng như vậy cũng chỉ cần trang điểm, lại chiếu sáng thật tốt, trong máy quay, một hai cái mụn cũng không rõ ràng, không ảnh hưởng toàn cục.



Nhưng mà, sau khi hoạt động tuyên truyền «Trang hoa la» kết thúc, Tần Trình vẫn luôn nghỉ ngơi, vì sao hắn lại ngày đêm điên đảo?



Dung Hủ khẽ nhếch môi: “Về sau không cần thức đêm chờ em về, không tốt cho thân thể.” Dừng một chút, cậu lại cười nói: “Có điều ngày mai hẳn là thu album xong rồi, anh cũng không có cơ hội thức đêm chờ em nữa đâu.”



Trả lời Dung Hủ chính là người đàn ông lại cúi người xuống hôn.



Ai cũng không chú ý tới, ở bãi đỗ xe ngầm tầng hai của Hoa Hạ Entertainment, có một chiếc xe thể thao ngừng hồi lâu ở trong góc. Hơn năm giờ, chiếc xe đó mới lái ra khỏi bãi đỗ xe, đi về phía một nhà ăn cao cấp.



Mà ngay một giờ trước, dì Tần vừa mới kết thúc một cuộc hội nghị, cầm theo một hộp đồ ăn tinh xảo thanh lịch, vào một căn hộ cao cấp. Bà nhập mật mã, mở cửa, quả nhiên, trong phòng cũng không có người.



Không nghĩ quá nhiều, vị quý phu nhân xinh đẹp hào phóng ấy đặt hộp thức ăn ở trên bàn cơm, xoay người liền tính rời đi. Nhưng ngay khi bà vừa mới đi đến phòng khách, lại nhìn thấy vài bộ quần áo tùy tùy tiện tiện vắt trên sofa, trên bàn trà còn bày hai cái tách sứ trắng, bên trong là cà phê uống một nửa.



Mày hơi hơi cau lại, dì Tần giận dữ nói: “Con nít cũng không biết thu dọn cho tốt nữa.”



Lời vừa nói ra, dì Tần buông túi xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Bà cũng không có quét tước, chỉ đem một vài thứ vứt linh ta linh tinh phân loại cất kỹ, đặt đến chỗ chính xác.



Ôm quần áo của Dung Hủ và Tần Trình, đầu tiên là dì Tần đến phòng Tần Trình, treo số quần áo đó lên. Lúc đi ngang qua phòng rửa mặt, bà vô ý nhìn thoáng qua bên trong, bước chân lại đột nhiên dừng lại.



Nhìn trong chốc lát, dì Tần không chút để ý nâng bước rời đi, lại vào phòng Dung Hủ. Gấp xong mấy món quần áo, treo lên, bà cảm khái nói: “Phẩm vị của Dung Dung thật tốt, mấy bộ quần áo này, đều thật đẹp.”



Làm xong những việc đó, dì Tần liền xoay người rời đi, không có động tới bất cứ đồ đạc gì trong hai căn phòng này, cũng không có lật xem. Nhưng chẳng biết tại sao, khi bà đi đến cửa phòng rửa mặt của Dung Hủ, bà không tự chủ được mà quay đầu nhìn thoáng qua, chính là cái nhìn này, làm cho bà mãnh liệt dừng bước.



Một phút đồng hồ sau, dì Tần đi vào phòng rửa mặt, nhìn ly súc miệng trống rỗng, kinh ngạc phát ngốc. Hồi lâu sau, bà lại nhìn cái giá treo khăn trong phòng tắm, chỉ thấy trên đó ngay cả một cái khăn mặt cũng không có, chỉ có thanh kim loại trống rỗng, còn dường như phủ một lớp bụi mỏng manh.



Suy nghĩ một lát, bà vươn tay, mở vòi nước ra, dòng nước trong suốt lập tức ào ào chảy xuôi xuống.



Có nước.



Ngay sau đó, bà lập tức nâng bước đi vào phòng Tần Trình, trực tiếp vào phòng rửa mặt. Bà mở to hai mắt, nhìn hai cái bàn chải đánh răng trên bồn, lại quay đầu nhìn hai cái khăn mặt trên thanh kim loại.



Sau một hồi, dì Tần vươn tay cầm hai cái bàn chải đánh răng lên. Chỉ thấy trên bồn sứ màu trắng, có hai vết màu sắc khác biệt rõ ràng.



Đó là dấu vết đồ vật lưu lại khi để lâu, là hình dạng của bàn chải đánh răng, là hai cái bàn chải đánh răng trên tay bà…