Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 3 :

Ngày đăng: 20:47 21/04/20


Khi Dung Hủ từ trong phòng trang điểm đi ra, vài nhân viên công tác gần đó đều thực rõ ràng phát ra một tiếng sợ hãi cảm thán.



Bất luận nam nữ, trong mắt bất luận kẻ nào, một bạch y công tử mặt mày tuấn tú, khí chất thanh nhã đều làm người ta sinh lòng hướng tới, nhịn không được mà đem tầm mắt hội tụ trên người cậu. Lại càng không cần nói, bản thân thiếu niên này tự mang theo một loại khí tràng tương đối khiến người ta thân cận, cũng không lạnh lùng cao ngạo giống rất nhiều đại minh tinh, lập tức liền thu hoạch thiện cảm của không ít người.



Nói tóm lại, con người vẫn là một loại động vật thị giác.



La Chấn Đào thật sâu sắc cảm thấy, nếu như lúc trước người mình quen biết chính là Dung Hủ trước mắt, chỉ sợ hắn sẽ không kiềm lòng nổi mà coi đối phương là bạn, chứ không phải đơn thuần là quan hệ lợi ích như trước đây, căn bản không đem đối phương đặt trong lòng.



Nếu đã hóa trang xong, đổi trang phục diễn xong, vậy đối với Dung Hủ mà nói, chính là thử vai.



«Tranh Giành» là một hạng mục lớn Hoa Hạ Entertainment đầu tư năm nay, đạo diễn là Quách Long có tiếng tăm nhất trong giới phim truyền hình quốc nội, nữ chính là linh dược rating Đường Mộng Lam, nam chính cũng là tiểu sinh đang hot, có một đống fan cuồng. Đoàn phim đầu tư gần ba triệu, chỉ trang phục đạo cụ thôi đã tiêu phí hơn một triệu, không thể không kỹ càng cẩn thận.



«Tranh Giành» kể lại câu chuyện thời loạn thế, quần hùng nổi lên bốn phía, tranh đoạt thiên hạ.



Ở thế giới này, Lương quốc, Ngụy quốc và Sở quốc ba nước thế chân vạc, chiếm cứ hết thảy thiên thời địa lợi nhân hoà. Chủ tuyến câu chuyện phát sinh ở Sở quốc, nam chính Tạ Cảnh Nhàn là Thái tử Sở quốc, nhưng mà chín năm trước sau một hồi đại chiến giữa Sở quốc và Lương quốc, Sở quốc đại bại, trong ba nước ngày càng sa sút, thực lực không bằng hai nước còn lại.



Thái tử trẻ tuổi có dã tâm xưng bá thiên hạ, vì thế Sở quốc bắt đầu một hồi chiến đấu phản kháng chinh phục dài lâu.



Khác với những phim loạn thế quyền mưu còn lại chính là, Đường Mộng Lam sắm vai nữ chính Tiêu Tương không phải là nhân tố tình yêu truyền thống trong phim truyền hình, cô gánh vác không chỉ là bộ phận tình yêu của phim, cô còn tạo ra nội dung chủ tuyến ——



Tiêu Tương là nữ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy Sở quốc!



Tiêu gia nhiều thế hệ trung trinh, trong trận chiến tranh chín năm trước, bốn huynh đệ Tiêu gia cùng với Tiêu Tướng quân toàn bộ chết trận sa trường, Tiêu Tương chỉ mới mười ba tuổi khiêng cờ Tiêu gia lên, chỉ huy Tiêu gia quân. Từ đó về sau, trên đời không còn Tiêu gia tiểu thư nữa, chỉ có Tiêu Tướng quân.



Vì thế tuyến nội dung và tuyến ái tình tới như lẽ đương nhiên, Tạ Cảnh Nhàn và Tiêu Tương chậm rãi sinh ra tình cảm, nhưng mà hai người đều không có biểu lộ ra. Đối với bọn họ mà nói, hiện giờ Sở quốc càng quan trọng hơn.



Địa vị Sở quốc tràn ngập nguy cơ, chỉ có xưng bá, mới có thể không sợ khả năng bị hai đại cường quốc còn lại thâu tóm.



Dung Hủ sắm vai Mặc Sĩ Diêu chính là lên đài dưới tình huống như thế.



Thế gian có lời đồn, được người Mặc Sĩ được thiên hạ, Mặc Sĩ tiên sinh sống ở Vân Mộng trạch, lập ba ván cờ. Người giải ván cờ có thể vào trong các tìm kiếm, nhưng mà trên đời lại chưa bao giờ có người nào giải được ván cờ thứ hai, lại càng không cần nói tới ván cờ thứ ba trong truyền thuyết.



Thực lực Sở quốc suy thoái, nhưng nó lại có được đất đai phì nhiêu và tài phú tích tụ trăm năm qua. So với mấy quốc gia nhỏ kia thì nó càng làm Lương quốc để ý, dù Tạ Cảnh Nhàn có túc trí đa mưu như thế nào đi nữa, Tiêu Tương có dũng mãnh thiện chiến như thế nào đi nữa, lấy sức hai người bọn họ, cũng không cách nào trong khoảng thời gian ngắn thay đổi hoàn cảnh rơi phía sau của Sở quốc.



Vì thế ngày đó, một con thuyền chèo vào Vân Mộng trạch, dừng lại trước Vọng Thu các.



Nữ tướng quân tư thế oai hùng hiên ngang dẫn dắt hơn hai mươi kỳ thủ* Sở quốc, đi tới trước Vọng Thu các.



*Kỳ thủ: người chơi cờ giỏi.



Vừa lúc hôm nay Đường Mộng Lam cũng ở đây, vì thế phân đoạn thử vai liền quyết định là lúc Mặc Sĩ Diêu và Tiêu Tương mới gặp nhau.



Bên này đạo diễn Quách Long đang cùng phó đạo diễn thẩm tra đối chiếu hình tượng nhân vật cuối cùng, chờ khi nghe được một trận tiếng hít không khí, Quách đạo quay đầu nhìn, đột nhiên liền thấy được thiếu niên bạch y kia. Quách đạo hai mắt sáng ngời, vừa lòng liên tục gật đầu, đợi sau khi Dung Hủ đi đến trước mặt ông, ông lại cao thấp nhìn vài lần, sau đó vẫy Đường Mộng Lam nói: “Mộng Lam, đối diễn có thể chứ?”



Đường Mộng Lam cười gật đầu: “Không có vấn đề.”
Vào lúc ban đêm, Dung Hủ nhất nhất nói lời từ biệt với nhân viên đoàn phim, vài thợ trang điểm giúp cậu hoá trang còn cười nói mười ngày sau gặp lại, Dung Hủ mỉm cười trả lời. Cậu vừa mới đi ra cửa phim trường, liền gặp được La Chấn Đào ở một bên không biết đã đợi bao lâu.



Dung Hủ trấn định nói: “Anh La.”



La Chấn Đào vừa nghe âm thanh này, lập tức hoàn hồn, nói: “Nha! Dung Hủ, cậu… cũng ở đây à?”



Dung Hủ không có vạch trần lời nói dối của hắn.



Hai người đồng thời đi ra ngoài thành điện ảnh, vừa đi, La Chấn Đào vừa tìm chút đề tài: “Bộ phim «Tranh Giành» này rất tốt, là phim chế tác lớn của mùa đông năm nay, hiện tại đã được ba đài vệ tinh mua bản quyền, chào giá rất cao, giá chiếu một tập trên internet cũng qua ngàn vạn.”



Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng là rất tốt.”



La Chấn Đào lại nói: “Hôm nay cậu thử vai tôi có nhìn thấy, thực xuất sắc, tôi không nghĩ cậu diễn xuất tốt vậy. Tôi nhớ rõ cảnh diễn tháng thứ nhất có thể hoàn thành ở thành điện ảnh này, nhưng mà hai tháng quay phim sau, hình như phải đến Hoành Điếm và Tượng Sơn, còn phải đến một ít khu phong cảnh để lấy cảnh. Cái đó… Dung Hủ, đoạn diễn của cậu có phải cũng cần đến khu phong cảnh Hoành Điếm không?”



Dung Hủ từ chối cho ý kiến, chỉ đảo mắt, cười nhìn về phía La Chấn Đào.



“Một mình đi theo đoàn phim, dường như có chút không quá thích hợp đi…” La Chấn Đào thoáng lớn mật: “Cậu có từng nghĩ… chân chính tiến vào giới giải trí không?”



Dung Hủ không có trả lời vấn đề của La Chấn Đào, nhưng cũng không có phủ nhận. Sau khi ra khỏi thành điện ảnh, xe của Đoàn quản gia đã đợi ở cửa được một đoạn thời gian, Dung Hủ nhanh chóng lên xe, còn mời La Chấn Đào cùng đi, có điều La Chấn Đào tự mình lái xe tới, chỉ có thể cười uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Dung Hủ.



Nhìn theo xe rời đi, La Chấn Đào còn cảm thấy có chút không chân thật. Hắn theo bản năng muốn đẩy kính mắt, lúc này mới phát hiện hôm nay mình đeo kính sát tròng.



“Dung Hủ… Dung Hủ à, cùng với trước kia thật sự giống như hai người mà…”



Sau khi ngồi trên xe, Dung Hủ chậm rãi nhắm mắt lại, ý cười vẫn luôn treo bên môi cũng từ từ biến mất.



Ban đêm thành phố B chậm rãi buông xuống, đèn đuốc mới bừng lên, ánh đèn vạn nhà xuyên thấu qua cửa sổ nâu rọi trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu niên, khiến khuôn mặt này có vẻ càng thêm mông lung tốt đẹp.



La Chấn Đào muốn nói gì, Dung Hủ tự nhiên hiểu rõ, nhưng mà cậu không có khả năng trực tiếp trả lời đối phương.



Căn cứ ký ức nguyên chủ, dường như gần đây La Chấn Đào rất bận rộn khuyên nhủ minh tinh hạng một dưới tay không nên nhảy máng khác. Hoa Hạ Entertainment tuy rằng tốt, nhưng mà thật sự là chúng tinh rực rỡ, ở nơi này, nếu không phải là thiên phú dị bẩm, thực lực siêu tuyệt, bạn vĩnh viễn không làm anh đại được, tài nguyên tốt nhất cũng không đến tay bạn. Ngược lại, tự mở phòng làm việc làm ông chủ, có lẽ còn có thể “thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng”, đạt được càng nhiều không gian phát triển.



Dung Hủ cũng không lo lắng mình sẽ giống vị minh tinh hạng một kia, biến mất trong một đám nghệ nhân hạng một đông đảo của Hoa Hạ Entertainment. Nhưng mà cậu còn phải chờ một chút, cậu muốn quan sát xem La Chấn Đào có thể đảm nhiệm một người đại diện đủ tư cách hay không, cũng đang chờ vị minh tinh hạng một kia chính thức rời khỏi Hoa Hạ Entertainment, khiến La Chấn Đào có thể toàn tâm toàn ý làm người đại diện của mình.



Muốn trở thành một minh tinh tốt, người đại diện ưu tú ắt không thể thiếu.



Không bao lâu, xe liền nhanh chóng rời khỏi thành điện ảnh, lên đường cao tốc. Dung Hủ nhớ lại chuyện ban ngày nhìn thấy, đột nhiên nghe Đoàn quản gia nhẹ giọng nhắc nhở: “Thiếu gia, nhị phu nhân trở lại.”



Dung Hủ hơi giật mình, một lát sau cười nói: “Vâng.”



Đại lão gia và đại phu nhân là ba mẹ Dung Hủ, vậy nhị lão gia và nhị phu nhân chính là chú và thím của cậu.



Người thím đi châu Âu du lịch ba tháng không trở về một lần trong lúc thằng cháu nằm viện, hôm nay rốt cuộc đã trở lại.