Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 4 :
Ngày đăng: 20:47 21/04/20
Xe chậm rãi dừng ở ga ra, Dung Hủ xuống xe vào phòng, đi chưa được mấy bước, liền nghe được một giọng nữ bén nhọn.
“Đặt đồ vật thế nào vậy? Má Vương, cất kỹ bình hoa của tôi, đừng đụng. A! Bảo bà đừng đụng, nhẹ một chút có biết không?”
Giọng nói này âm điệu rất cao, có vẻ có chút chói tai, chờ sau khi Dung Hủ đến gần, người phụ nữ trung niên ăn mặc phú quý kia xoay người, liếc mắt một cái nhìn thấy cậu. Bộ dạng người phụ nữ này rất có vài phần quý khí, đeo vòng tay bích thúy và vòng cổ trân châu viên to, cổ tay ước chừng thô gấp đôi Dung Hủ.
Đại khái là không ngờ sẽ đột nhiên nhìn thấy thiếu niên, hoặc là nói, bộ dáng lúc này của thiếu niên làm cho bà ta hoảng sợ, ước chừng qua một hồi lâu, người phụ nữ đó mới chớp chớp mắt, âm dương quái khí nói: “Ai, đại minh tinh về hả? Sao lại không tìm người tiếp đãi cho tốt, Đoàn quản gia, ông làm ăn cái kiểu gì thế không biết, có thể để cho tiểu Hủ nhà chúng ta tự mình đi đường sao.”
Trong lòng Dung Hủ đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhàng nói tiếng “thím hai”, tiếp đó liền xoay người chuẩn bị lên lầu.
Còn đi chưa được mấy bước, chỉ nghe người phụ nữ kia lại nói: “Cơm chiều cho cậu để ở phòng bếp, đừng nói thím khi dễ cậu, cậu đang ở thời kỳ phát dục, ăn cơm nhiều chút có biết không?”
Lời này vừa rơi xuống, Đoàn quản gia vừa mới vào nhà sắc mặt lạnh lùng, nhìn về phía má Vương: “Sao còn chưa đi hâm đồ ăn nóng lên, bưng lên cho thiếu gia ăn.”
Để chủ nhân ăn cơm ở phòng bếp, đặt ở bất luận một gia đình nhà giàu nào cũng là tuyệt đối không có quy củ. Má Vương ôm bình hoa ấp úng không dám nhúc nhích, thật cẩn thận đánh giá nhị phu nhân vẻ mặt tàn khốc.
Nhị phu nhân này dường như nghe không hiểu ý của Đoàn quản gia, thế mà lại công khai nói: “Ăn ngay ở phòng bếp tốt mà, cũng đỡ thu dọn bàn. Tiểu Hủ nhà chúng ta rất hiểu chuyện, còn muốn đi làm đại minh tinh nữa, đúng không.”
Dung Hủ vẻ mặt bình tĩnh đứng ở trong phòng khách, ngọn đèn sáng ngời từ đỉnh đầu cậu phủ xuống, chiếu ra một cái bóng nhàn nhạt trên khuôn mặt trắng nõn của cậu. Hai mắt cậu đắm chìm trong cái bóng đó, an tĩnh nhìn nhị phu nhân cách đó không xa, trên mặt không có bất luận biểu tình gì khác, cũng không có nổi giận, chỉ không hề bận tâm mà nhìn.
Chuyện đi quay phim Dung Hủ cũng không có giấu trong nhà, dù sao lấy bản thân cậu một người muốn đi tới đi lui hai nơi, thật sự tiêu phí quá lớn, cho nên nhất định phải để Đoàn quản gia lái xe đưa đón mình. Thẻ ngân hàng của cậu bị khóa lại, cái thân thể này còn chưa thành niên, cậu cũng không muốn lái xe trái pháp luật, chỉ có thể làm hành động này.
Dung Hủ đã sớm biết, chuyện mình quay phim sớm muộn gì cũng sẽ bị chú thím biết, chỉ là cậu thật không ngờ, thím hai này thế mà lại phản ứng kỳ quái như vậy.
Trầm ngâm một lát, Dung Hủ nhìn về phía má Vương vẻ mặt khó xử, nói: “Không cần, má Vương, tôi ăn ở đoàn phim rồi. Tôi lên lầu trước, thím hai.”
Không đợi Dung Hủ đi mấy bước, nhị phu nhân cười lạnh một tiếng: “Trưởng bối còn ở dưới lầu, cậu đã tự mình lên lầu? Đây là quy củ của cậu à? Đến đến đến, để thím hai quan tâm cậu nào, thương thế của cậu thế nào hả? Nghe nói cậu đụng bị thương đầu, đụng thế nào, không phải là đụng ngốc đi?”
Vừa nói, nhị phu nhân vừa đi đến phía sau Dung Hủ, vươn tay tính sờ tóc cậu. Cũng không biết có phải sau lưng Dung Hủ có mắt hay không, thế mà nhích qua bên cạnh, khiến nhị phu nhân chụp hụt. Thấy thế, ánh mắt nhị phu nhân trầm xuống đang muốn mượn cơ hội tức giận, ai ngờ bà ta vừa mới quay đầu, tầm mắt liền rơi vào một đôi con ngươi thâm thúy tối đen.
Ánh mắt này sâu thẳm không có ánh sáng, sâu đến mức giống như không có điểm cuối, chặt chẽ khóa trên người nhị phu nhân, rét lạnh tận xương, khiến bà ta không kiềm lòng nổi rùng mình một cái. Hệt như linh dương bị thợ săn theo dõi, ánh mắt này nhìn đến mức nhị phu nhân sởn tóc gáy, da đầu tê rần, không biết sao lại ngượng ngùng mà thu tay về.
Dung Hủ an tĩnh ngưng mắt nhìn quý phu nhân trước mắt, hồi lâu, cậu mới hơi hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười không có nhiệt độ, giọng điệu lạnh lùng nói: “Thím hai, tôi lên lầu trước.” Cậu nhấn mạnh ở hai chữ “thím hai”, sau đó không chút do dự xoay người đi.
Ngay khi Dung Hủ sắp đi đến chỗ ngoặt cầu thang, chỉ nghe nhị phu nhân cực kỳ nhỏ giọng nói một câu: “Không quy củ, có mẹ sinh không có mẹ dạy.”
Cứ như vậy, mọi người quay phim hơn mười ngày. Chờ đến ngày thứ mười lăm, nam nhân vật chính Đổng Tranh lững thững đến muộn. Dung Hủ và hắn đối diễn không nhiều lắm, liền nhìn hắn với Đường Mộng Lam đối diễn, ngẫu nhiên sẽ cùng Diệp Kiều đối diễn. Nhân vật nữ trong bộ phim này rất ít, ngoại trừ Đường Mộng Lam, thật sự không có ai được coi là nữ số hai, cảnh diễn cũng không nhiều.
Hết thảy đều nhìn như thuận lợi tiến hành, mỗi ngày Dung Hủ cùng nhóm diễn viên ăn cơm hộp, sáng tối gì cũng do Đoàn quản gia đón đưa. Không đến một tháng, phần diễn trong phòng của bộ phim này liền chấm dứt toàn bộ, nhân viên công tác chuẩn bị ngày hôm sau ngồi máy bay bay đến Hoành Điếm, nhóm diễn viên thì lại chờ thêm hai ngày, chờ nhân viên công tác lắp xong toàn bộ máy móc, rồi lại bay qua.
Một tháng ở chung khiến Đường Mộng Lam và Dung Hủ cũng thân cận hơn rất nhiều, Đường Mộng Lam đã sớm lén lút tra về Dung Hủ, biết người này thế mà lại là tiểu thiếu gia không được sủng của Dung gia. Đường Mộng Lam không vạch trần chuyện này, chỉ là thường xuyên nói chuyện phiếm với Dung Hủ.
Lấy thân phận Đường Mộng Lam hiện giờ, đừng nói Dung Hủ giờ phút này không được sủng, dù cậu vô cùng được sủng ái, Đường Mộng Lam cũng không cần lấy lòng cậu. Sở dĩ thân cận cậu, là bởi vì cảm thấy người này vô cùng ôn hòa, dễ thân cận, hơn nữa Dung Hủ thuở nhỏ cha mẹ đều mất, cũng kích phát tình mẹ không nhiều lắm của Đường Mộng Lam.
“Đáng tiếc, nếu chúng ta quay thêm hai ngày, có lẽ có thể đụng tới đoàn phim «Môn đồ». Quan hệ của tôi và nữ số ba Đàm Văn cũng không tệ lắm, nói không chừng có thể thuận tiện dẫn các cậu vào xem, không chừng có thể gặp được Hạ Mộ Nhan.”
Đường Mộng Lam ở trong đoàn phim «Tranh giành» xem như diễn viên có tiếng tăm lớn nhất, giờ phút này nghe lời của cô, bất luận là nam nhân vật chính Đổng Tranh hay là nam số hai Diệp Kiều đều đồng loạt gật đầu, lại càng khỏi cần nói Dung Hủ.
Đổng Tranh cười hỏi: “Nếu có thể nhìn thấy chị Hạ đúng là chuyện tốt, tôi chính là bởi vì khi còn bé xem chị Hạ diễn «Góc cầu thang», lúc đó mới muốn làm diễn viên.”
Lời này nói ra, mọi người sôi nổi cười, có điều rốt cuộc là thật hay là giả, chỉ có chính Đổng Tranh biết.
Dù sao Dung Hủ cũng còn chưa vào giới giải trí, cũng chưa từng nghe qua tin tức về «Môn đồ», có điều Hạ Mộ Nhan thì ngược lại cậu có biết. Vị ảnh hậu này năm nay ba mươi tuổi, cũng đã cầm ba cúp vàng Hoa Hạ, còn lấy được đề cử Oscar nước Mỹ, có thể gọi là thần tượng nữ thần trên danh nghĩa của rất nhiều diễn viên.
Diệp Kiều bỗng nhiên nói: “Nghe nói nam nhân vật chính «Môn đồ» là Tần Trình à? Hắn cũng tới sao?”
Đây là lần đầu tiên Dung Hủ nghe được cái tên “Tần Trình” này, trong đầu cậu trống rỗng, chỉ có mơ mơ hồ hồ vài cái tên phim, lại căn bản không nghĩ ra hình tượng cụ thể của đối phương. Dung Hủ bỗng giật mình đột nhiên ý thức được, trong trí nhớ nguyên chủ căn bản không có mấy nam diễn viên, gần như toàn bộ là hình tượng nữ diễn viên!
… Phương diện này là cậu sơ sót, hôm nay trở về liền bổ sung kiến thức.
Nghe Diệp Kiều nói, Đường Mộng Lam nhất thời cười: “Tần Trình đương nhiên sẽ đến, có điều hình như còn phải mấy ngày nữa hắn mới đến. Đáng tiếc, khi đó chúng ta đã rời khỏi thành điện ảnh này đến Hoành Điếm rồi. Gặp Tần Trình một lần còn khó hơn là gặp Hạ Mộ Nhan nữa đó.”
Diệp Kiều cảm khái nói: “Tôi là bởi vì thích «Mộ Thanh» của Tần Trình mới vào giới giải trí.”
Đường Mộng Lam và Đổng Tranh cười ha ha, chỉ có Dung Hủ kỳ dị nhìn về phía Diệp Kiều, người sau ngượng ngùng cúi đầu. Giờ khắc này, Dung Hủ bỗng nhiên khó hiểu mà cảm thấy: hắn nói hẳn là sự thật.
Bất luận như thế nào, ba ngày sau, Dung Hủ đi theo mọi người của đoàn phim đồng thời rời khỏi thành phố B, đặt chân ở Hoành Điếm nóng bức ướt át.
Hết chương 4