Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 38 :
Ngày đăng: 20:47 21/04/20
Bình dị gần gũi giống như trong giới truyền lưu, vị ảnh hậu này vừa mới vào đoàn phim «Tầng mây màu đen», liền mang đến cà phê và đồ ngọt cho mỗi người trong đoàn phim, mời mọi người nhấm nháp, nghỉ ngơi cho tốt.
Hạ Mộ Nhan là minh tinh lớn đầu tiên nhận lời mời của «Tầng mây màu đen», cũng là người đầu tiên vào đoàn. Cảnh diễn cô cần quay không nhiều lắm, chỉ có một màn ảnh, nhưng có đối diễn với nhân vật khác: cô cần gặp thoáng qua Dung Hủ, được một màn ảnh năm giây.
Tuy rằng hiện tại ở trong giới vinh quang tột đỉnh, là ảnh hậu cầm không ít giải thưởng lớn về nhân khí, nhưng ở trước mặt Lăng Tiêu, Hạ Mộ Nhan cũng chỉ là một hậu bối. Thậm chí thời kì đỉnh cao của Lăng Tiêu, Hạ Mộ Nhan bất quá chỉ mới vừa vào giới giải trí, miễn cưỡng tính là một hoa đán mới phát nhân khí không tồi.
Tình tiết cho Hạ Mộ Nhan trong kịch bản, là trong một lần tiệc tối sau khi kết thúc lễ trao giải, cô gặp thoáng qua Lăng Tiêu. Người cô sắm vai là chính cô, một tiểu minh tinh vừa mới vào giới giải trí, mà Lăng Tiêu lúc này đã nhận được giải thưởng Kim Khúc, hắn chỉ mới ba mươi, đã được fan âm nhạc toàn cầu điên cuồng yêu thích, là siêu sao giới ca hát.
Chỉ là năm giây ngắn ngủi như vậy, ngoại trừ gặp thoáng qua, Hạ Mộ Nhan còn phải biểu hiện ra thấp thỏm và sùng kính với tiền bối.
Lương đạo kỹ càng tỉ mỉ giảng đoạn tình tiết này với Hạ Mộ Nhan, thời gian càng ngắn, lại càng tại khảo nghiệm diễn xuất của diễn viên. Bởi vì bạn không có nhiều thời gian đi biểu hiện chi tiết, đi thể hiện sự khẩn trương và tôn kính của bạn, bạn phải bắt được mỗi một giây thời gian, mỗi một màn ảnh, ngay cả ánh mắt cũng phải biết nói.
Loại tình tiết này đối với Du Tư Ngữ mà nói có lẽ cũng là loại khiêu chiến, nhưng mà Hạ Mộ Nhan sau khi thương lượng với Lương đạo xong, đã có tám phần nắm chắc.
Lương đạo cười nói: "Tuy rằng chỉ có năm giây tình tiết, nhưng phải trì hoãn hành trình cả ngày hôm nay của cô rồi."
Hạ Mộ Nhan dịu dàng lắc đầu: "Trước kia tôi không có cơ hội gặp mặt Lăng Tiêu, nhưng tôi cũng rất thích nhạc của hắn. Lúc chị Hà nói với tôi về chuyện này, tôi rất nhanh đáp ứng. Có thể đóng bộ phim điện ảnh này là vinh hạnh của tôi, ngày hôm qua tôi có cẩn thận suy xét về kịch bản, Lương đạo, không cần lo lắng." Dừng một chút, Hạ Mộ Nhan không kìm lòng nổi mà xoay người, nhìn về phía một bóng người cao ngất cách đó không xa, chăm chú nhìn hồi lâu, cô thấp giọng nói: "Chỉ là tôi không nghĩ tới, Tần Trình... sẽ đến diễn nam số hai?"
Lương đạo ha ha mỉm cười: "Tôi cũng không ngờ, Tần Trình sẽ đến diễn nam số hai. Cơ mà có hắn ở đây, đoàn phim lại càng thoải mái."
Hạ Mộ Nhan ngầm hiểu gật đầu: "Hắn diễn xuất rất tốt."
Lương đạo nghe vậy, lại ra vẻ thần bí lắc lắc tay: "Không chỉ nguyên nhân này."
Hạ Mộ Nhan kinh ngạc nhìn về phía Lương đạo, lúc này Lương đạo lại cố ý úp mở, không có nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, tổ ánh sáng, tổ đạo cụ và tổ camera toàn bộ chuẩn bị hoàn tất, cảnh này chính thức bấm máy.
Hạ Mộ Nhan vô cùng tùy ý đi tới vị trí, gật gật đầu với trợ lý của mình, vừa mới nâng mắt, bỗng nhiên liền thấy một bóng người cao gầy từ bên khóe mắt mình nhoáng qua một cái. Chờ lấy lại tinh thần, cô chuyển mắt nhìn về phía trước, phút chốc liền thấy được thiếu niên kia.
Trong lòng ngẩn ra, trong đầu Hạ Mộ Nhan hiện lên một cái tên: Dung Hủ.
Bốn năm trước Hạ Mộ Nhan vừa mới từ Hoa Hạ Entertainment tách riêng ra, mở phòng làm việc của mình, thường xuyên tự làm bà chủ đầu tư tác phẩm. Ngay nửa tháng trước, người đại diện của cô nói với cô một cái tên, cô tinh tường nhớ rõ, khi đó người đại diện ánh mắt độc đáo của cô nghiêm túc chăm chỉ nói với cô rằng: "«Mai phục» có thể hot, có lẽ có thể là trùng hợp. Nhưng trong «Tranh giành», cậu ta lại còn hot hơn cả Diệp Kiều, cái này tuyệt đối không phải là trùng hợp. Mộ Nhan, Dung Hủ là một người mới rất có tiềm lực, nếu có khả năng, tôi muốn mang cậu ta sang đây vào lúc tiềm lực của cậu ta vẫn chưa hoàn toàn bị Hoa Hạ Entertainment phát hiện."
Chuyện này sau đó lại không bệnh mà chết.
Người đại diện của Hạ Mộ Nhan vốn tưởng rằng tiểu minh tinh hạng hai hạng ba chỉ từng đóng hai bộ phim, vả lại căn bản không phải nhân vật chính như Dung Hủ, Hoa Hạ Entertainment sẽ không quản quá nghiêm, muốn cướp đi đối phương, chỉ cần lấy ra hợp đồng phong phú thù lao ưu việt, là có thể dễ dàng bắt được.
Nhưng trên thực tế, nội bộ Hoa Hạ Entertainment dường như vô cùng chú ý Dung Hủ. Người đại diện này dựa vào quan hệ của mình biết được, hai vị tổng giám bộ phận diễn viên và bộ phận PR của Hoa Hạ Entertainment dường như cũng chú ý tới độ hot của «Mai phục» và «Tranh giành», bọn họ đều tự mình hỏi đến tình huống của Dung Hủ.
Hơn nữa, Dung Hủ cũng không thiếu tiền, cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Dung.
Nhớ tới chuyện này, đôi mi thanh tú mảnh khảnh của Hạ Mộ Nhan hơi hơi nhăn lại, trong lòng có một chút cảm giác kỳ dị. Cô không có xem «Mai phục», cũng không xem «Tranh giành», nhưng Dung Hủ nổi tiếng nhanh như vậy, lại là nửa đường vào giới, không phải là xuất thân chính quy, còn trẻ như vậy... Thực khó làm cho cô không suy đoán, có phải đối phương đi cửa sau, đập tiền để vào giới hay không.
Suy nghĩ này chỉ hiện lên trong lòng Hạ Mộ Nhan một chớp mắt, cô rất nhanh vứt ra sau đầu, nghiêm túc nhìn về phía trước.
Ở chỗ xa ba thước, thợ trang điểm đang lau mồ hôi trên trán cho Dung Hủ, cẩn thận giúp cậu bổ trang. Khi hết thảy đều đang chuẩn bị sắp xếp, Dung Hủ quay đầu nhìn về phía trước. Chợt thấy Hạ Mộ Nhan đang ngưng mắt nhìn mình, cậu mỉm cười, vô cùng bình tĩnh mà cho đối phương một nụ cười.
Hạ Mộ Nhan nhẹ nhàng gật đầu với cậu, đáp lại một nụ cười lễ phép.
Ngay sau đó, tiếng clapper board vang lên, cảnh diễn này chính thức bắt đầu!
Trong nháy mắt âm thanh ấy vang lên, vẻ mặt Hạ Mộ Nhan lập tức biến hóa. Cô vốn trang điểm vô cùng trẻ tuổi, hiện tại nhìn qua dáng vẻ bất quá chỉ hai mươi tuổi, còn cố ý thu liễm khí chất trầm ổn bồi dưỡng ra từ mấy năm nay, bước chân có chút dồn dập, ánh mắt vài phần né tránh, nâng một ly rượu vang, rất nhanh đi về phía trước.
Trong kịch bản yêu cầu chính là như vậy, người mới Hạ Mộ Nhan không dám nhìn tới mặt tiền bối, chỉ có thể nhanh chóng rời đi. Tận đến khi thoáng qua Lăng Tiêu, cô mới nhanh chóng quay đầu nhìn đối phương, nhưng lúc này, Lăng Tiêu đã thấy được bạn tốt của mình kiêm người hợp tác hoàn mỹ, cười đi đến chỗ đối phương.
Hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi, khi Hạ Mộ Nhan đi đến chỗ chỉ cách Dung Hủ một bước, cô dùng khóe mắt ngắm thân hình thiếu niên, tiếp đó nắm đúng thời cơ, quay đầu nhìn về phía đối phương.
Lúc tầm mắt vừa mới chạm vào người này, đột nhiên dừng lại.
Sợi tóc nhạt màu rũ xuống trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp ấy, nhìn qua hết sức mềm mại. Lông mi thiếu niên thật dài, khi cậu hơi hơi trợn to hai mắt, hàng mi nhẹ nhàng nồng đậm giống như dịu dàng run lên, đem tia sáng kinh ngạc vui vẻ giấu dưới đôi đồng tử nhạt màu kia.
Một luồng khí tràng bình thản như biển từ trên người đối phương từ từ tản ra, rõ ràng người này không có nhìn bạn một cái nào, nhưng bạn lại khó hiểu mà cảm thấy: cậu ta rất dễ ở chung, cậu ta cũng không sắc bén, dù hiện tại bạn bắt chuyện với cậu ta, cậu ta cũng sẽ cười nhìn về phía bạn, dịu dàng nghe bạn nói xong.
Giờ phút này, trong lòng Hạ Mộ Nhan trống rỗng một nháy mắt, nhưng mà dựa vào diễn xuất mạnh mẽ, cô vẫn biểu hiện ra sự mất mát và khẩn trương của mình.
Mất mát là bởi vì mất đi cơ hội nói chuyện với Lăng Tiêu, khẩn trương là bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy đại tiền bối, đại thần tượng.
Một màn này, đến đây chấm dứt!
Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong phòng ghi âm, Cố Minh Tu ném bản ca từ trong tay ra trước mặt, nện ở dưới đất trước mặt Lăng Tiêu. Dưới diễn xuất của Tần Trình, nhà soạn lời chán nản không kiềm chế ấy một tay chống má, âm thanh lười biếng nói rằng: "Bạn nhỏ, hỏi cậu mấy tuổi rồi."
Lăng Tiêu thật sự không có biện pháp ở trong này tiếp, đành phải bỏ lại một câu "tôi đi trước", liền xoay người rời đi.
Ở phía sau hắn, ánh mắt Cố Minh Tu ngậm cười nhìn bóng lưng hắn, tóc dài lệch xuống rũ trên đôi mắt, khiến đôi mắt phượng vốn tối đen ấy càng thêm sâu thẳm.
Rõ ràng lúc này, Cố Minh Tu đã bốn mươi bốn tuổi, Lăng Tiêu cũng đã ba mươi sáu tuổi. Nhưng cho dù thợ trang điểm cố ý vẽ vài nếp nhăn trên khóe mắt Tần Trình, dấu vết mà năm tháng lưu lại trên khuôn mặt ấy cũng ít đến đáng thương.
Từ lần đầu tiên lên đài cho tới bây giờ, Tần Trình diễn Cố Minh Tu vĩnh viễn giống như một lưu manh phóng đãng bừa bãi, nhìn qua dung nhan không chỉnh, lại ngay cả một ánh mắt cũng gợi cảm mê người, đẹp trai chết bỏ.
Một cảnh này khi quay phim, NG hai lần.
Không phải là bởi vì Dung Hủ diễn không tốt, cũng không phải vì Tần Trình xảy ra vấn đề, mà là Lương đạo muốn tìm được một góc độ thích hợp hơn, và một ánh sáng càng tốt.
Bởi vì, đây là một lần cuối cùng người xem thấy được nhân vật Cố Minh Tu, tiếp theo hắn xuất hiện, chính là một thi thể lạnh như băng.
Khi Dung Hủ xem đến đoạn kịch bản này, cũng thấy đoạn này thật sự quá mức hí kịch hóa. Nhưng khi cậu đề cập, La Chấn Đào lại kinh ngạc mà nói cho cậu biết: "Cố Minh Tu đúng là qua đời như vậy mà. Nghe nói chính là có một ngày hắn và Lăng Tiêu thảo luận ca từ muộn, Lăng Tiêu đi về trước. Sáng ngày hôm sau Cố Minh Tu cầm ca từ đã suy xét lại xong xuôi đến nhà Lăng Tiêu, nửa đường xảy ra tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ."
Không biết sao, Dung Hủ đột nhiên cảm thấy trong lòng khựng lại. Thật lâu sau, cậu cười nói: "Hóa ra là như vậy... cuộc sống thật sự là còn thay đổi thất thường hơn cả điện ảnh."
Một đoạn này quay xong, Tần Trình đi tẩy trang trước, Dung Hủ thì bị Lương đạo gọi đi dặn dò hành trình ngày mai. Chờ cậu trở lại ghế của mình, đã thấy Hà Hinh Nhu thế mà vẫn luôn đứng ở nơi đó.
Thấy Dung Hủ nhìn về phía cô, Hà Hinh Nhu hơi hơi ngơ ngẩn, sau đó thong thả tháo xuống kính râm, lộ ra đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Đã từng có vô số khán giả khen ngợi đôi mắt Hà Hinh Nhu, nói đôi mắi này đưa ý ẩn tình, cho dù chỉ nhìn bạn bình thường, bạn cũng thấy tràn ngập ánh nước, có thể đánh động lòng người lãnh khốc nhất. Nhưng hiện tại, đôi mắt này tuyệt đối không thể nói là mang ánh nước, mà phải là mang nước mắt.
Dung Hủ thoáng kinh ngạc, cậu nhìn Hà Hinh Nhu, không đợi cậu mở miệng, Hà Hinh Nhu liền cười gật đầu: "Cậu diễn rất tốt."
Dung Hủ mỉm cười gật đầu: "Cám ơn, chị Hà."
Đoạn đối thoại này qua đi, giữa hai người là yên lặng thật lâu. Hà Hinh Nhu vẫn không có rời đi, dường như có lời muốn nói, Dung Hủ liền kiên nhẫn mà chờ ở nơi đó, mỉm cười cong môi.
Ai cũng không biết bao lâu, Hà Hinh Nhu nhẹ nhàng hít một hơi, thấp giọng nói: "Loại điện ảnh truyện ký, chưa bao giờ nghiêm khắc quay theo sự thật, sẽ thêm vào một ít thành phần nghệ thuật. Thân là nam chính, Dung Hủ, cậu cảm thấy kịch bản này... viết thế nào?"
Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ cao cấp thành phố B.
Một người trẻ tuổi anh tuấn suất khí đang chơi bài với bạn của mình trong ghế lô, đột nhiên nghe ở cửa truyền đến một tiếng cười ra vẻ khoa trương: "A, đây không phải là Hàn Dương Hạo sao. Chúng ta cũng có một năm không gặp đi? Gần đây thế nào... A đúng, rating «Mai phục» tốt như vậy, hiện tại độ đề tài đều rất cao, thật sự là đỏ nha."
Nghe được hai chữ «Mai phục», trong lòng Hàn Dương Hạo bị đâm một cái, gã quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, là tên đối thủ cũ đó!
Hàn Dương Hạo lạnh lùng cười một tiếng, nói rằng: "Cậu là nam chính «Mùa hạ chân thật» mà, bộ phim kia nguyên tác rất hot, tôi làm sao dám so. Thế nào, Lăng Trăn, gần đây có phải nhận thông cáo tới nhũn tay hay không? Thật sự là hâm mộ nha."
Sắc mặt Lăng Trăn cứng đờ, trên khuôn mặt tuấn lãng rất nhanh nhấp nhoáng một chút vẻ khó coi.
Ngay sau đó, bạn tốt ngoài giới của Hàn Dương Hạo trêu chọc: "Rating cuối cùng của «Mùa hạ» vượt qua 0.3 không?"
Bởi vì không phải là người trong giới giải trí, một người bạn tốt khác cũng không kiêng nể gì mà cười nói: "Tôi nhớ rõ là 0.21 đi? Không tồi, rating thấp nhất hình như ngay cả 0.2 cũng không tới đâu."
"Ha ha ha ha."
Hàn Dương Hạo vẫn hơi có thể nhẫn nhịn được, mấy người bạn ngoài giới của gã đã sớm mở miệng châm chọc, nhưng gã vẫn cười tủm tỉm cúi đầu chia bài, không nói gì, trong lòng đã sớm mắng Lăng Trăn một trăm lần.
Hình tượng định vị của Hàn Dương Hạo và Lăng Trăn rất giống, thời gian ra mắt lại xấp xỉ, qua một hai năm Hàn Dương Hạo vẫn luôn không bằng Lăng Trăn, dần dần qua thời. Nhưng hiện tại dựa vào một bộ «Mai phục», Hàn Dương Hạo đã sắp trở lại địa vị hạng một, mà Lăng Trăn lại bởi vì «Mùa hạ chân thật», danh tiếng rớt thảm, bị rất nhiều fan nguyên tác mắng đến không đáng một đồng.
Nghe những người đó châm chọc khiêu khích, lại nhìn thấy dáng vẻ Hàn Dương Hạo cố ý nghẹn cười, lúc mấu chốt giận dữ công tâm, Lăng Trăn ngăn chặn mình phun lời mắng to.
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, thuận miệng nói rằng: "Đúng vậy, tôi nào có thể so với anh Hàn. Tôi chỉ tùy tiện đóng phim thôi, còn anh Hàn người ta thì không, phim mà anh ấy đóng, nam thứ trong đó hiện giờ quay phim mới, có một đống lớn siêu sao siêu cấp làm vai phụ cho cậu ta. Ảnh đế ảnh hậu đi làm vai phụ cho người ta, người ta lại đi làm vai phụ cho anh Hàn, cái này tôi cũng không làm được rồi."
Động tác chia bài của Hàn Dương Hạo đột nhiên dừng lại, cả người cứng đờ.
Hết chương 38
Dung Dung: thời gian thật nhanh, năm tháng như thoi đưa...
Tần Tranh Tranh: dù tôi diễn ông chú, vậy cũng là ông chú đẹp trai!