Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 39 :
Ngày đăng: 20:47 21/04/20
Lúc này đây vô tình gặp được ở câu lạc bộ, tự nhiên là tan rã trong không vui.
Chờ sau khi Lăng Trăn cười lạnh rời đi, Hàn Dương Hạo đem bài trong tay vung ra bàn, sắc mặt lạnh như băng ngồi ở trên sofa, hai tay ôm ngực. Sau một lúc lâu, gã ra ngoài gọi trợ lý của mình tới, thấp giọng nói với hắn mấy câu. Chờ lại qua mười phút, gã mới về ghế lô, tiếp tục cùng bạn chơi bài.
Tối thứ sáu, tộc làm công ăn lương rốt cuộc nghênh đón ngày nghỉ ngơi khó được, có thể làm ổ trong nhà nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng đối với rất nhiều fan mê TV mà nói, tối hôm nay không chỉ là đêm thứ sáu cuồng hoan, còn là ngày «Tranh giành» chiếu đại kết cục.
Vô số khán giả đã sớm canh ở trước TV, một bên phát biểu các loại weibo mang tag #đại kết cục Tranh giành# trên internet, một bên chờ đợi đại kết cục phát sóng.
Lưu Cầm Cầm chính là một trong số đó.
«Tranh giành» phát sóng đến nay, đã có hơn một tháng. Lưu Cầm Cầm bởi vì «Mai phục» mà thích Hoắc Hi, sau đó lại trở thành fan trung thành của Dung Hủ. Chờ đến khi cô lại vì nam thần nhà mình mà xem «Tranh giành», tuy rằng Mặc Sĩ Diêu mà Dung Hủ sắm vai đã sớm lãnh cơm hộp, nhưng Lưu Cầm Cầm lại kiên trì tiếp tục xem, còn trở thành khán giả trung thành của «Tranh giành».
Hơn nữa sau khi Mặc Sĩ Diêu chết đi, «Tranh giành» thường xuyên thỉnh thoảng năm thì mười họa, sẽ nhắc tới tên Mặc Sĩ Diêu, thậm chí xuất hiện một chút cảnh về Mặc Sĩ Diêu! Đôi khi là Tiêu Tương, Tạ Cảnh Nhàn hồi ức, đôi khi là Đông Ly Lan tự trách.
Mỗi khi đến lúc ấy, Lưu Cầm Cầm liền kích động không kiềm chế được, hận không thể kéo quần áo biên kịch, quỳ cầu biên kịch lại cho Mặc Sĩ Diêu thêm một chút cảnh diễn.
Nhưng thiên hạ có buổi tiệc nào không tàn, tối nay «Tranh giành» chung quy phải kết thúc.
Trong tập trước, Diệp Kiều sắm vai nam số hai Đông Ly Lan lọt vào một cái bẫy Tiêu Tương bày ra, Lương quốc đại bại, mất đi núi Yến Sơn. Không có lá chắn thiên nhiên là Yến Sơn, thế cục Lương quốc tràn ngập nguy cơ. Trong đại kết cục hôm nay, Sở quốc tụ tập hết thiên thời địa lợi nhân hoà, chân chính đánh hạ Lương quốc, giành được Trung Nguyên.
Rất nhiều bộ phim rõ ràng đã sớm biết kết cục sẽ như thế nào, nhưng bạn vẫn sẽ dày đặc hứng thú mà xem tiếp. Chẳng hạn như phim tình yêu, trên cơ bản nam nữ chính cuối cùng khẳng định sẽ ở bên nhau, nhưng bọn họ bên nhau như thế nào, giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, đều là điểm mấu chốt hấp dẫn người xem.
Trọn hai tập, Sở quốc cho quân xuôi nam, một phát xâm chiếm Lương quốc. Đại quân chậm rãi như một hùng sư thiết huyết, thu phục đất đai đã mất đi của mình, chiếm lĩnh địch quốc đã ngạo thị bọn họ tròn chín năm, trở thành quốc gia lớn mạnh nhất vùng đất Trung Nguyên.
Ở kết cục, Tạ Cảnh Nhàn đăng cơ làm đế, Tiêu Tương lại không có dỡ xuống nhung trang. Cô là hoàng hậu, cô còn là Tiêu Tướng quân Sở quốc.
Mà Đông Ly Lan khi giang sơn bại vong, đứng ở tầng chót Vọng Thu các, nhìn đại quân Sở quốc chiếm lĩnh đô thành Lương quốc. Hắn im lặng nhìn lá cờ của địch nhân cắm ở đỉnh hoàng cung, sau đó đột nhiên từ trên Vọng Thu các nhảy xuống, đắm mình vào Vân Mộng Trạch lạnh như băng, tự sát bỏ mình.
Tất cả mọi người đều có kết cục nên có, Sở quốc trở thành người thắng lớn nhất trong trận đại chiến mấy chục năm này.
Lưu Cầm Cầm xem chưa đã nghiền, khi ca khúc cuối phim quen thuộc vang lên, cô còn đắm chìm trong không khí vừa rồi, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Không bao lâu, cô đăng một cái weibo, cảm khái nói ——
[#Tranh giành# #Lan Diêu# câu “xin lỗi” Thái tử nói trước khi chết, nhất định là nói với Diêu Diêu. Nếu mười mấy năm trước, Thái tử không có giận dỗi rời khỏi Vọng Thu các, cũng liền không có đại chiến Lương Sở, cũng sẽ không có ba ván cờ của Diêu Diêu, càng không phát sinh những chuyện lúc sau. «Tranh giành» thật sự rất hay, thưởng thức nhất là Tiêu Tương tiêu sái không kiềm chế, đau lòng nhất là Diêu Diêu trong sáng thông tuệ. Nhìn quá thấu triệt, ngược lại tổn thương càng sâu. Hôm nay cũng muốn thổ lộ với @Dung Hủ! Tôi yêu Dung Dung cả đời a a a!!! ]
Đăng weibo xong, Lưu Cầm Cầm tiện tay lướt mục top cùng ngày. Đột nhiên! Cô lại thấy được tên Dung Hủ! Hơn nữa ở cái top này, phía sau tên Dung Hủ lại kèm theo một từ ngữ quen thuộc mà lại xa lạ ——
#Dung Hủ Tầng mây màu đen#
Không sai, ngay vào đêm «Tranh giành» chiếu đại kết cục, buổi tối hơn chín giờ, một nick marketing online nổi tiếng giới giải trí liền thả ra một tin tức không biết thiệt giả.
[ Vua nhiều chuyện giới giải trí: theo nhân sĩ trong giới lộ ra, một thịt tươi nào đó đang cực hot gần đây từ tháng trước liền tham diễn một bộ điện ảnh có chế tác đỉnh, sắm vai một siêu sao giới ca hát mới vừa qua đời vài năm. Phim truyền hình thịt tươi đóng vừa lúc đêm nay là đại kết cục, rating tăng cao, thật sự là tiền đồ vô lượng mà! ]
Từ Tấn lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, hóa ra không tiết lộ tin tức của cậu ra ngoài…” Âm thanh im bặt, đối diện ánh mắt ngưng trọng lạnh như băng của người đàn ông, Từ Tấn nhịn không được nuốt nước miếng một cái, đột nhiên ý thức được: “À đúng! Tôi nhớ ra rồi, hình như cậu từng nói, Tần phu nhân muốn cậu chăm sóc tốt Dung Hủ nhỉ? Ờ, thế mà lại có người tiết lộ tin tức của cậu ấy ra ngoài, đây chính là chuyện lớn, tôi sẽ đi làm ngay bây giờ!”
Giờ phút này, trên con đường cổ trang ở thành điện ảnh thành phố S.
Ánh trăng trong trẻo như nước xuyên thấu qua mây mù nhàn nhạt, chiếu rọi tảng đá trên đường, chiếu ra một tầng sương trắng.
Dung Hủ đứng ở bên cạnh Hà Hinh Nhu, vô cùng lễ phép mà thoáng lui về phía sau non nửa người, kiên nhẫn nghe đối phương nói chuyện.
Hà Hinh Nhu nhẹ nhàng nói xong, cô nói về chuyện rất nhiều năm trước, cũng nói chuyện mình với Lăng Tiêu gặp nhau và quen biết.
Dung Hủ cũng thật không ngờ, vị ảnh hậu nổi tiếng này lại nói với mình nhiều vậy, nhưng cậu không có một chút không kiên nhẫn, ngược lại thường thường gật đầu đáp lại, dường như đang cổ vũ Hà Hinh Nhu tiếp tục nói.
Nói xong lời cuối cùng, Hà Hinh Nhu dừng lại, quay đầu yên lặng nhìn cậu, cười nói: “Lúc cậu thử vai, tôi đã cảm thấy cậu và Lăng Tiêu rất giống. Dáng vẻ hắn không đẹp như cậu, nhưng con người hắn rất tốt, tôi thích nhất ánh mắt hắn nhìn mỗi người, bất luận là đối mặt ai, hắn đều rất có kiên nhẫn, rất dịu dàng.”
Dung Hủ cười khẽ gật đầu: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Hà Hinh Nhu cười hỏi: “Vậy cậu cảm thấy, kịch bản này viết thế nào?”
Đề tài lại quay về lúc vừa mới bắt đầu, Dung Hủ trấn định hồi đáp: “Viết rất tốt, «Tầng mây màu đen» là bộ phim hay.”
Hà Hinh Nhu cười cong mắt, tầm mắt vẫn luôn chăm chú nhìn trên người Dung Hủ. Nhưng Dung Hủ cũng vô cùng bình tĩnh mà nhìn lại, không có một chút thấp thỏm khẩn trương, cậu hơi cong khóe môi, vẫn duy trì tươi cười ôn hòa lễ phép, mặc cho ai cũng không thể tìm ra một chút thiếu sót.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, Hà Hinh Nhu nhẹ nhàng hít vào một cái, thu hồi tầm mắt, cười nói: “Tôi cũng hiểu được, bộ phim điện ảnh này viết thành như vậy, là phiên bản tốt nhất. Dù vẫn chưa hoàn toàn kể lại hiện thực, thì cũng là một câu chuyện rất tốt. Lăng Tiêu như vậy… là đủ rồi, cậu diễn rất tốt, Tần Trình cũng diễn rất tốt, đều tốt hơn so với tôi tưởng.”
Dung Hủ trực tiếp nói sang chuyện khác: “Tần Trình diễn xuất rất tốt.”
Hà Hinh Nhu cũng phối hợp mà hỏi: “Phải không? Tôi còn chưa từng hợp tác với hắn, không biết…”
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi đến phương hướng phim trường. Ngay khi bọn họ sắp đi đến phim trường, trợ lý Hà Hinh Nhu chạy chậm lại đây gọi cô đi, dường như có việc muốn nói.
Dung Hủ cười nhạt nói lời từ biệt với vị ảnh hậu ấy, nhìn bóng dáng yểu điệu của đối phương, mắt phượng trong suốt của thiếu niên chậm rãi trầm xuống.
“Mình và Tần Trình diễn tốt… Lăng Tiêu và Cố Minh Tu sao…”
Thiếu niên nhẹ giọng nỉ non, bao phủ trong gió đêm đầu mùa xuân se lạnh.
Chờ Dung Hủ vừa về tới phim trường, La Chấn Đào liền vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói rằng: “Tin tức của cậu bị người ta tiết lộ ra ngoài, hiện tại Lương đạo đã quyết định công khai một phần tin tức diễn viên trước. Tiểu Hủ, bây giờ chúng ta phải phối hợp Lương đạo làm một ít công tác PR, về phần mấy thuỷ quân đó, tôi đã bắt đầu bắt tay điều tra tình huống của bọn họ. Không biết rốt cuộc là ai mua bọn họ, nhưng bọn họ tuyệt đối đừng mong tản lời đồn thêm nữa!”
Hết chương 39