Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 10 : Đôi mắt màu vàng

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


Nếu đã quyết định trị liệu cho Đại Bạch, dĩ nhiên là phải chuẩn bị tốt mọi thứ trước đã.



Thế nhưng Kim Dư lại hoàn toàn không muốn chữa trị cho Đại Bạch vào lúc ban ngày ban mặt như thế này. Cái gọi là tài bất ngoại lộ, hoài bích kỳ tội[4]. Kim Dư đã từng sống trong mạt thế, chỉ vì một cái bánh mì mà luôn trái nhìn phải ngó ba lần mới có thể yên tâm mà ăn. Dĩ nhiên đối với cái đạo lý này, y hiểu rất rõ.



Y hiểu rõ một khi năng lực của mình bị bại lộ, sẽ dẫn đến kết cục cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa y lại là một thằng dân cư bất hợp pháp không có hộ khẩu! Nói cách khác, người ta có quyền nhân lúc y hôn mê dùng bao tải nhét y vào vác tới viện nghiên cứu đó! Cho nên lúc trị liệu cho Đại Bạch, phải chờ đến buổi tối mới có thể làm.



Nơi trị liệu chính là cái kho hàng nhỏ đằng sau bãi rác. Nơi đó hình như đã từng có người ở qua, nhưng đồ đạc đã cũ nát lắm rồi, tuyệt đối là nơi tốt nhất có thể che dấu tai mắt. Ngoài ra còn có Bánh Bao và tuyết điêu, một đứa trên không một tên dưới đất song song tuần tra, đủ để cam đoan tuyệt đối sẽ không có người xâm nhập vào.



Kim Dư nằm lên người Bánh Bao nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, thẳng đến khi mặt trời dần dần xuống núi, cuối cùng chỉ còn lại ánh sáng đỏ ửng ở đằng cuối chân trời. Đám người ẩn núp đang dùng hai con mắt đăm đăm giám thị bãi rác rốt cục cũng bắt đầu phát chán chả thèm để ý đến một đám dị thú nằm bẹp trên đất phơi nắng nữa.



Cái thân ảnh màu xanh lục này thật khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng thân thiết a! Vừa nãy phải nhìn chăm chăm vào một đám dị thú nằm bất động như chết ở trên mặt đất, ngay cả cái tên nam nhân kia cũng ngủ say đến cực kỳ thoải mái thì làm sao bọn họ chịu cho nổi!! Cậu đó, làm gì thì làm cũng phải để cho bọn tôi thu thập chút tin tức gì đi chứ?!



Lúc này lại nhìn thấy một thân hình to lớn màu xanh lục đang chạy tới cực nhanh, đám người vây xem rốt cục cảm thấy có việc để làm rồi. Ách, cái kia hình như là một con dực hổ cấp A thì phải? Ngồi trên đầu dực hổ là một con dạ miêu trắng hai đuôi sao?! Phía sau còn có con gì bám theo vậy?!



“Ô… Con dực hổ này nhìn có chút quen a?” Tên vây xem số 1 nói.



“Ừm ừm, tôi cũng cảm thấy nó rất quen. A? Bên cạnh còn có một con vĩ lang? Này, cái con Đại Vĩ Ba Lang này cũng rất quen nha…” Tên số 2 nói.



...



“Đậu xanh rau má!! Đây là hai tên tổ tông gặp người liền cắn a!! A a a! Tụi nó nhìn qua nhìn qua đây kìa!! Ông đây không nhìn nữa! Ông đây phải đi về!!”




Miao...



Thu thu! !



Hống!



Đám dị thú không ngừng xoay vòng vòng quanh Kim Dư. Cọ, liếm, tát, chọt gì cũng đều dùng tới, nhưng Kim Dư vẫn là một dạng con cá chết, vừa hôn mê vừa co giật ở trên mặt đất, khiến đám dị thú hận tới mức không thể tìm cái gì đó hoặc chạy ra hung hăng cắn chết Đại Bạch luôn cho rồi. Đến cuối cùng, bọn nó không còn biện pháp gì nữa, chỉ có thể ai ai kêu vài tiếng, sau đó tạo thành một vòng tròn, dùng bộ lông cực kỳ mềm mại của mình giữ ấm cho Kim Dư, đáng thương chờ Kim Dư tỉnh lại.



Đương nhiên, Đại Bạch đang hôn mê bị đám dị thú cho ra rìa. Nếu không phải vì nó, ông chủ cũng sẽ không thảm tới mức này. Tuy chúng nó không định liên hợp cắn chết tên kia, nhưng tuyệt đối không thể cho tên kia chút hòa nhã nào, cho dù sức chiến đấu của tên này cao hơn tụi nó rất nhiều.



Đại Vĩ Ba Lang nằm cạnh cửa, dự định trời vừa sáng thì lập tức đi tìm chủ nhân. Hy vọng lúc đó chủ nhân đã quay trở lại.



Bóng đêm càng lúc càng sâu, đám dị thú vây chung quanh Kim Dư cùng với Đại Vĩ Ba Lang trông cửa cũng không chịu không nổi cơn buồn ngủ mà gian nan nheo lại mắt, cuối cùng từ từ ngủ say.



Ngay lúc đó, bên trong kho hàng chỉ được chiếu sáng bằng ánh trăng nhợt nhạt, bỗng có một đôi mắt màu vàng óng ánh như bảo thạch phát ra ánh sáng chói mắt trong đêm tối. Vô luận là ai nhìn thấy đôi mắt này, trong lòng đều sẽ tán thưởng đôi mắt này thật đẹp. Chính là, tuy đôi mắt này rất sáng rất chói, nhưng lại không có một tia tình cảm, có chút trống rỗng. Cảm giác trống rỗng này không giống như nhóm dị thú bị vứt bỏ phải đối mặt với bờ vực của cái chết và sự tuyệt vọng. Cảm giác trống rỗng này còn nhiều hơn thế, giống như bẩm sinh đã như vậy, lạnh từ trong xương cốt lạnh ra.



Đôi mắt màu vàng đó ung dung tự tại xuất hiện trong kho hàng có năm con dị thú cấp A trấn giữ, nhưng quỷ dị đến mức không làm kinh động bất cứ một con dị thú nào. Chớp động vài cái, ánh mắt kia chậm rãi chuyển lên người Kim Dư đang được dị thú vây quanh, vài giây sau, bên trong đôi mắt màu vàng không có lấy một tia tình cảm kia, hiện lên một tia nghi hoặc.



Mây đen tản ra, kho hàng được ánh trăng chiếu sáng thêm vài phần. Lúc ánh sáng chợt lóe lên, nháy mắt hiện ra một thân ảnh dị thú hoàn mỹ uy nghiêm đến mức tận cùng.