Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 11 : Truyền thuyết đều là gạt người
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Mỗi tế bào trên thân thể cứ như đang đồng loạt kêu gào đau đớn, mệt mỏi tột độ đến nhịn không được phải run lẩy bẩy hòng giảm bớt đi một ít gánh nặng. Nhưng trong lúc mất đi ý thức, quanh thân lại được bao phủ bởi một cỗ khí tức ấm áp mềm mại vô cùng, khiến y chậm rãi trầm tĩnh lại.
Ngô….. Thật sự là thất sách a…
Khối đen trong cơ thể Đại Bạch quá nhiều, nhiều đến mức gây ra lực phản phệ….
Tuy đã sớm biết Đại Bạch là đối tượng khó chữa trị nhất, nhưng không nghĩ tới lại khó đến vậy….
Ừm? Sao y lại nằm trên mặt đất vậy? Cả người chỗ nào cũng không động đậy nổi?
Kim Dư dần dần khôi phục lại ý thức, bừng mở hai mắt, há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra lấy một chút âm thanh nào.
"Tiểu Bạch? Đại Bạch? Bánh Bao?"
Kim Dư cười khổ. Được rồi. Cái giá lần này trả có chút nặng quá rồi. Lần sau nếu không chuẩn bị tốt, y tuyệt đối sẽ không tiếp tục đánh tan khối đen cho dị thú nữa.
Tuy thân thể không thể động đậy cũng không lên tiếng nổi, nhưng Kim Dư lại cảm nhận được chung quanh đều là khí tức và bộ lông mềm mại quen thuộc của đám dị thú nhà mình, nhếch môi không tiếng động cười cười, đang muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi thêm chút nữa, thì đã chạm trúng ngay đôi mắt màu vàng thâm thúy. Chẳng qua đôi mắt kia rất lãnh, khiến Kim Dư phải âm thầm rùng mình.
“Mày là ai?”
Kim Dư mở miệng, cho dù không thể phát ra tiếng, y cũng có thể xác định, chủ nhân của đôi mắt này có thể hiểu ý tứ của y.
Đạp, đạp, đạp.
Tiếng bước chân cực kỳ nhỏ vang lên.
Ánh trăng hiện ra. Hai mắt Kim Dư chợt mở đến cực đại, mà thần sắc trên mặt y, chính là vẻ khiếp sợ và không thể tin được chưa từng xuất hiện từ khi y tiến vào thế giới này.
Vì thế, một tiếng đồng hồ sau, toàn bộ tổng cộng hai mươi tám tên dị thú thương tật cùng Tiểu Lục và Đại Vĩ Ba Lang, sau khi đã ăn uống no đủ phơi nắng xong xuôi liền đồng loạt ngồi xổm chung quanh Kim Dư, rất thành thật lại kích động nhìn cái xe gỗ bị vây ở giữa.
“Ừm, thứ này tụi mày cũng đã nhìn thấy. Ông chủ đã dùng tiền mua ba trăm cái bánh bao thịt mới mua được nó về nha!”
Nhất thời chung quanh vang lên hàng loạt tiếng tru tê tâm liệt phế.
“Chậc! Đừng có mà nhao nhao lên thế! Không phải chỉ là ba trăm cái bánh bao thịt thôi sao!! Có cái xe này, từ rày về sau, mỗi ngày tụi mày đều được ăn bánh bao thịt a! Hơn nữa, nếu làm tốt, mỗi ngày còn có thịt gà nướng ăn đó!!”
Vì thế tiếng tru lại đồng loạt biến thành tiếng hô hưng phấn, chẳng qua ngoại trừ tiếng rống ra, còn có tiếng con gà hoảng sợ gáy loạn nữa.
“Được rồi, Gà Bảy Màu, tao không có nói là muốn ăn mày. Chỉ cần mày cống nạp lông là được rồi. Tao nghe nói một túm lông vũ của mày, có thể đổi được ba trăm cái bánh bao nha.”
Vì thế, gà ta phải hứng chịu hàng loạt ánh mắt hưng phấn đổ vào người, ngã xuống đất dậy không nổi. Kim Dư mở miệng nói tiếp.
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là tiểu đội dị thú chuyên đi đổ rác Ám Nhai! Chúng ta áp dụng dịch vụ chăm sóc tận nhà, làm việc theo nguyên tắc đổ rác phải đổ cho bằng sạch, phải để cho khách hàng cảm nhận được thành ý của chúng ta, sau đó ngoan ngoãn giao tiền mua ba trăm cái bánh bao thịt!!”
Rống ——! !
Ngao ô ~~! !
Thu thu! !
Líu ríu miêu ô ngao ngao ——! !
[ Phải buộc bọn họ giao ra tiền mua ba trăm cái bánh bao thịt! ! ]