Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 113 :
Ngày đăng: 10:12 18/04/20
Tuy Kim Dư đứng ở phía sau rất muốn nói bản thân chỉ là một kẻ đả tương du tránh để người khác nhìn thấy mình đi cùng với một tên lừa bịp không đáng tin, nhưng có một câu nói vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân[88].
Đừng nói hiện giờ Kim Dư đang đứng ngay chính giữa, dù y có lui về sau vài bước rồi quay đầu làm người qua đường, tất cả mọi người cũng sẽ cảm thấy cái thằng qua đường này nhất định là chung một giuộc với nhóm kia, cứ nhìn thần thái là biết liền ----
Lúc này đứng trước cửa Nam Thiên Môn là Kỳ Thanh Lân, Long Trường Tiêu, Kim Dư, Linh Sùng, Kim Khiêm và Sơn Bạch Lộc.
Trừ bỏ cái tên cuối cùng có thể không nhìn ra, năm người kia đứng chung một chỗ, chính là một thách thức cực lớn đối với cả nam nhân lẫn nữ nhân!
Đối với nam nhân mà nói, tuy năm người này diện mạo bất đồng khí thế bất đồng thần thái cũng bất đồng, có băng sơn có phúc hắc có lưu manh lại có thần côn….. Nhưng chung quanh đều tản ra khí tràng ‘ông đây tuyệt đối không dễ chọc’ ‘không có việc thì đừng có tới gây chuyện’. Tuy trên mặt Kim Dư Kim Khiêm và Linh Sùng đều mang nét cười, nhưng, nếu cười nhạo cười gian và giả cười thuần lương có thể tính là hữu hảo, vậy, hoan nghênh cái tên nào không có não này tự tới đạp mìn. A_Q_L
Đối với các nữ nhân mà nói, mấy người nam nhân này đều là anh đẹp trai hết nha! Tuy Kim Dư thoạt nhìn có chút nhã nhặn có chút thuần lương, nhưng đây lại là loại hình các ngự tỷ thích nhất. Đương nhiên, nam nhân nào đó, ừm, cũng có thể chảy nước miếng.
Bởi vì đám người Kim Dư cùng nhau đứng chung một chỗ khiến người ta có một loại cảm giác bọn họ đang tự hình thành một vùng trời của riêng mình. Vì thế, trong khoảng thời gian ngắn, người đến người đi tới Nam Thiên Môn đều bị hình ảnh như vậy làm cho chấn động, đều phải dừng bước nhìn lại. Những người tới đây đều là nhân vật có tiếng tăm, nhưng so với những nhân vật được sinh ra trong đại gia tộc có quyền có thế tại Thủ Đô Tinh thì vẫn còn kém chút chút. Cũng bởi vì thế mà không có bất kỳ ai dám tiến lên đứng song song với bọn họ.
Mắt thấy không khí căng thẳng càng lúc càng dữ dội, bỗng từ bên trong đám người truyền đến giọng nói sang sảng còn mang theo tiếng cười thân thiết.
“Ta nói mà, ai có thể dám tạo thanh thế ở Nam Thiên Môn như vậy chứ, hóa ra là đường huynh và Kỳ gia, đại công tử Kim Gia. Ba vị đứng chung một chỗ trước đại môn, mấy đám người vô danh tiểu tốt như chúng ta làm sao dám tiến lên đây?”
Lúc mọi người còn đang nóng nảy, Kim Dư nhìn Phi Ngọc Thịnh nói. Nụ cười của y hiện tuyệt đối không kém hơn Phi Ngọc Thịnh là bao, biểu tình đầy vẻ tán thưởng, nói:
“Đã sớm nghe đại ca nói về ngài. Ngài chính là đối thủ mà đại ca nhìn trúng, cũng là chiến hữu đáng tin cậy. Hiện vừa thấy, ngược lại có chút ngoài ý muốn, Phi trung tướng quả thật còn rất trẻ lại có khí độ. Được Phi trung tướng tán thưởng là vinh hạnh của tại hạ, nhưng trung tướng có điều nói sai rồi. Tại hạ mặc dù có năng lực thu lưu đám dị thú thương tàn, nhưng không biết chữa trị cho chúng nó, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho chúng nó có nơi an ổn dưỡng lão, còn về phần cứu chữa, dĩ nhiên là do Kim đại ca xuất mã. Vị này mới là bác sĩ dị thú tốt nhất tại Thủ Đô Tinh, chậc chậc, sau này khẳng định Phi trung tướng cũng sẽ phải tìm Kim đại ca thôi.”
Lời nói của Kim Dư ngược lại đem bản thân ra nói cho rõ ràng minh bạch, còn cố ý nâng Kim Khiêm lên, ngầm bảo Trương Lương Sơn khí độ rất tốt, cả một đoạn dài đều cẩn thận không chút sai sót, khiến Phi Ngọc Thịnh cười nheo cả mắt. Cởi mũ, nắm chặt trong tay, Phi Ngọc Thịnh cúi đầu giấu đi tia hưng phấn trong mắt và khóe miệng đang giương lên, sau đó lại ngẩng đầu, lộ vẻ bất đắc dĩ:
“Ông chủ Kim quá khiêm nhượng rồi. Bất quá, có thể quen với ông chủ Kim, tại hạ rất cao hứng. Về phần Lương Sơn, ha ha, chúng ta vừa là đối thủ cũng là chiến hữu, tương lai chúng ta nhất định sẽ dùng toàn lực thủ hộ Thủ Đô Tinh!”
Một câu này thắng được một trận vỗ tay lẫn tán thưởng của mọi người chung quanh, Trương Lương Sơn cũng rất triệt để cho một cái quân lễ, khiến cho hai vị trung tướng trẻ tuổi có vẻ hòa thuận khôn cùng, nhưng trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, không ai có thể hiểu.
Lúc này, tại tầng cao nhất trong hội trường đại điện cách Nam Thiên Môn không xa, nam tử vô cùng ưu nhã cầm ly rượu đỏ trong tay, nhìn hình ảnh từ Nam Thiên Môn truyền đến, cười đến cực gian trá, ngồi bên cạnh hắn còn có hai đại mỹ nhân nóng bỏng dung mạo giống hắn khoảng bảy tám phần. Lúc này nữ nhân có vẻ lớn nhất cực kỳ hào khí nhấc đùi gác lên bàn, khiến bộ sườn xám đỏ thẫm bị kéo cao đến cực điểm, lộ ra một mảnh tuyết trắng, sau đó luận bàn với đứa em gái nhà mình:
“Toa Toa! Phi Ngọc Thịnh là một tên xấu xa! Tin hắn thì heo mẹ cũng biết leo cây!! Vẫn là Trương Lương Sơn có đủ tư cách xông vào Bạch Hổ trận của chúng ta hơn! Tuy tên này có chút keo kiệt, nhưng miễn là đáng tin lại yêu vợ là được, nhà chúng ta không thiếu tiền!!”
Bạch Toa giật giật khóe miệng ôm Hắc Đoàn xê ra đằng sau, đại tỷ của nàng đã dính ma chướng rồi…. Cũng không biết năm đó ai lớn tuổi hơn nàng rất nhiều mới chịu đi kết hôn à, giờ lại thúc giục nàng. Nhìn về phía nam tử ưu nhã đang giật giật khóe miệng không nói gì kia, Bạch Toa nhìn hắn, hắn nhìn Bạch Toa, trong mắt cả hai đều đầy vẻ bất đắc dĩ, được rồi, anh rể Huyền Quy tộc của nàng đâu rồi?! Sao còn chưa quay lại?! Bộ không biết bây giờ rất cần y quay lại làm cái bao cát cho đại tỷ nhà nàng sao?