Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 120 :
Ngày đăng: 10:12 18/04/20
Chương 120
“Trời, là dạ minh châu thời thượng cổ trong truyền thuyết đây sao?!”
Một người đang vây xem nhịn không được phải kêu lên, biểu tình
khoa trương sùng bái đến cực điểm cứ y như là nhìn thấy tổ tiên đang
đứng trước mặt vậy. Không nói đến cái khác, nếu chỉ đơn thuần nhìn biểu
tình và tiếng kêu của gã, trong mười người đã có hết bảy người cho rằng
cái mà gã nhìn thấy chính là viên dạ minh châu hàng thật giá thật.
Kim Dư nghe thấy tiếng kêu này cũng lộ vẻ sợ hãi. Cho dù viên dạ minh châu này có ở tại cái nơi trước kia, thì cũng là loại bảo vật
khiến người ta say mê không ngừng thảo luận. Nếu thật sự có người bảo
tồn được nó, vậy hoàn toàn không cần phải nói nữa, đây chính là quán
quân của cuộc tỷ thí ‘trân tàng’, người có được dạ minh châu nhất định
có thế thắng lợi.
Nghĩ như vậy, mấy người Kim Dư liếc nhau một cái sau đó bước đến gần cái chỗ bị đoàn người vây xem. Không chỉ vì bọn họ muốn được nhìn
thấy thứ trân bảo kia, trừ việc này ra, người sở hữu trân bảo này, cũng
là sự tồn tại mà bọn họ cực kỳ để ý.
Nếu người bình thường bị vây chặt như nêm cối trong cả một đám
người muốn xông ra tìm một con đường máu thoát thân, vậy thân thể và tâm lý của người đó nhất định phải rất cường đại, đồng thời còn phải có
dũng khí bất chấp tất cả tiến về phía trước không sợ bị đạp và da mặt
dày hơn bức tường thành mới có thể mở ra một con đường máu! Nói không
chừng còn có thể trở thành một đoạn truyền kỳ.
Tuy nhiên, đó là lộ tuyến của người bình thường. Đối với mấy
người Kỳ Thanh Lân, Long Trường Tiêu, Kim Dư, Dạ Hoàng, Linh Sùng và
Bạch Lăng, Bạch Toa mà nói, từ nhỏ bọn họ đã thoát ly khỏi phạm trù của
người bình thường, tiến tới con đường không phải người bình thường. Có
lẽ trừ bỏ Long Trường Tiêu và Bạch Toa còn bình thường chút, mấy người
khác, đều ở cấp bậc Ác Ma. Vì thế, lúc mấy người tiến tới cái địa phương đã bị vây chật như nêm cối kia, cả đám người liền tự giác nhượng ra một con đường – Ẩn Quỷ Lâu
Mẹ nó nếu không nhường bộ muốn tự tìm chết sao? Đủ loại sát khí
khí phách sát khí tà khí trớ chú (nguyền rủa) khí trần trụi bay tán loạn xung quanh như vậy, nếu mày còn kiên trì đứng không lùi bước, ông liền
tuyển mày vào làm thủ lĩnh đám đàn em!!
Đây là tiếng lòng của vài vị đại lão đứng bên cạnh nhường đường. Lúc bọn họ nhìn đám người Kỳ Thanh Lân xoát xoát đi qua trước mắt một
đám người, liền có một loại xúc động muốn khóc, má nó a…. Vì sao bọn họ
lại cảm thấy tương lai rất là âm u vậy!? Tốt xấu gì cũng là đại lão một
phương mà, không thể nào đâu nha!
phải!! Vô luận như thế nào, nếu ông chủ Kim đã nói, vậy dẫn chứng đi,
lấy bằng chứng ra, bằng không, ta liền cho rằng ngươi là cố ý chửi
bới!!”
Long Trường Lệ vừa thốt ra, đám người xung quanh đồng loạt xuất
hiện những phản ứng khác nhau, khiến Trân Tàng Quán náo nhiệt một mảnh.
Đương nhiên chiếm phân nửa chính là sung sướng khi thấy người gặp họa,
híp mắt chờ trở mình là mấy người ở Ám Nhai kia. Mấy người Long Trường
Tiêu Kim Dư thì cau mày lo lắng, Linh Sùng gãi đầu nhớ hình như nhà hắn
không hề lưu truyền lại tư liệu giải thích dạ minh châu gì đó, Bạch Lăng ôm vai nhướn mày, Bạch Toa ôm Hắc Đoàn tính toán, chỉ cần có một tia dị động thôi, lập tức nguyền rủa cái tên bại hoại Long gia này bị tiêu
chảy…… Chỉ có hai người Kỳ Thanh Lân và Trương Lương Sơn bình tĩnh đến
cực điểm, người trước là đối với bà xã nhà mình tín nhiệm vô điều kiện
và đối với thực lực của bản thân cũng tín nhiệm vô điều kiện, người sau
sao, gạt người, kia rõ ràng chỉ là một trái cầu thủy tinh, ông có phải
mù đâu! Giá rẻ năm đồng là mua được một cái rồi a!
“Ngươi muốn chứng cớ?” Kim Dư sờ cằm, cau mày hỏi.
Long Trường Lệ ánh mắt chợt lóe, gật đầu: “Dĩ nhiên, không bằng
không chứng, làm sao để cho người khác tin?” Gã tuyệt đối không tin,
trong thời gian ngắn, Kim Dư có thể tìm được chứng cứ và tư liệu chi
tiết về dạ minh châu, bởi vì trước đó, bọn gã cơ hồ đã phải lục tung cả
cơ sở dữ liệu, nhưng cũng chỉ tìm thấy vài cố sự về dạ minh châu và Long Cung mà thôi.
“Ai, đừng nói, nếu mi muốn hỏi thứ khác, tỷ như Tiểu Bảo có phải là hậu duệ thuần huyết của tộc gấu trúc hay không, ta sẽ không thể
chứng minh được, nhưng là dạ minh châu sao…. Ngay tại trong hội trường
này, đã có một chứng cứ cực đầy đủ lại hoàn thiện có thể chứng minh thứ
kia không phải là dạ minh châu.”
! ! ! Ẩn_Quỷ_Lâu
“Cậu nói cái gì?! Một thanh âm của thương lão từ trong đám người truyền ra, giương mắt nhìn lên, người kia tuyệt đối là một nhà khoa học chuyên nghiên cứu đồ cổ, lúc người kia nhìn về phía Kim Dư, hai mắt
phát sáng vô cùng sắc bén.
Đợi đến khi cùng lão giả kia đối mặt, Kim Dư mới lộ ra nụ cười sung sướng, đưa tay chỉ vào tủ kính, nói.
“Không biết cổ văn hả? Thiếu niên nhi đồng bách khoa toàn
thư[94]. Một bộ bốn cuốn. Làm ơn lấy cuốn Bách khoa môi trường - tự
nhiên, tra dò chương Huỳnh thạch dùm cái.” Mẹ nó, ông đã đọc từ nhỏ tới
lớn rồi, đám sách này đã bị ông lật tới nát luôn đó!