Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 121 :
Ngày đăng: 10:12 18/04/20
Long Trường Lệ và người Long gia cùng với những người khác đều nghĩ, Kim Dư nhiều lắm chỉ có thể chứng minh rằng y đã nhìn thấy qua hoặc là có biết chút ít tình huống về dạ minh châu thôi, tới lúc đó họ chỉ cần hoài nghi là được.
Ai cũng không thể tiếp thu nổi việc y có thể đem ra chứng cứ xác minh mà ngay cả người tối quyền uy cũng không thể tìm ra.
Khi ngón tay Kim Dư chỉ thẳng vào quyển bách khoa toàn thư trưng trong tủ kính, nháy mắt mọi người đều sững sờ đứng tại chỗ, sau đó một trận cười to vang vọng khắp Trân Tàng Quán.
“A ha ha ha ha !”
“Ai u uy cười chết tôi, cậu nghe xem y nói cái gì đó a? Bách khoa toàn thư!”
“Tôi còn tưởng y lôi ra được cái bằng chứng gì chứ, ai u, đem cuốn sách con nít đưa cho nhóm học giả coi sao? Chỉ là quyển truyện tranh mà thôi, còn xem như chứng cớ!”
“Móa, gần đây sao lại có loại người như thế này tới tham gia đại hội giao dịch vậy, thật sự là thói đời ngày sau a…..”
Nghe thấy tiếng cười và lời nói không cho là đúng, Kim Dư nhíu mày. Y chợt nghĩ đến, tuy trình độ văn minh khoa học kỹ thuật ở tinh cầu này rất cao, nhưng chế độ ở đây, lại là loại chế độ thiên về giai cấp và cấp bậc. Nhiều nhất chính là người ở đây không có mất nhân tính lý tính ức hiếp bóc lột người khác mà thôi. Nơi này là giai cấp xã hội được bảo vệ bởi tầng giai cấp chế độ, là loại bất bình bên trong nhưng cân bằng bên ngoài.
Vì thế bình thường Kim Dư không thể nào cảm nhận được cái loại vi diệu bất đồng, nhưng vào giờ khắc này, y lại dễ dàng cảm nhận được. Bất quá, thế thì sao nào?
“Ê, lão già, ông cũng cho là như thế?” ~A~Q~L~
Không thèm để ý đến mấy người đang cười nhạo châm chọc, Kim Dư xoay người nhìn ông lão thoạt nhìn giống như có nghiên cứu về đồ cổ, tà mắt hỏi.
Nói ra mấy loại chuyện vớ vẩn không thể thành chân lý, bị cười nhạo là điều tất nhiên. Mẹ nó tuy cái cái chứng cớ này vẫn chưa tới độ trở thành chân lý, nhưng làm một chứng cứ bình thường là dư dả rồi a.
“Ngươi!! Nói chuyện nên tôn trọng một chút! Vị này là Linh Chứng lão tiên sinh, trong ngành máy móc quang hạt và năng lượng nặng được xưng là quốc lão. Sao ngươi dám vô lễ như thế?!”
Lạnh lùng trừng mắt với cái tên kia, Kim Dư nhìn Linh Chứng, nói: “Cái gì gọi là thiếu niên nhi đồng? Trong lòng ông, đó chính là một thằng nhóc cái gì cũng không hiểu, có thể tùy ý lừa gạt? Nếu vậy lúc ông còn nhỏ chính là một tên ngốc tử, người khác nói gì thì chính là cái đó sao? Thiệt là mắc cười! Ông nói cho con ông biết cây có màu xanh, nhưng con ông không có hỏi vì sao có cây lại là màu vàng, thậm chí còn có màu đen sao? Bởi vì quan niệm và tư tưởng của thiếu niên nhi đồng phải được giáo huấn dạy dỗ từ nhỏ, nên nếu muốn viết cái gì đó để cho tụi nó đọc, so với viết cho người lớn đọc càng phải dụng tâm hơn mới đúng. Ta không tin, mấy người lúc còn nhỏ lại bị người lớn trong gia tộc mình cho rằng bản thân chỉ là một thằng con nít cái gì cũng không hiểu. Nói đùa chút, chỉ sợ lúc đó, một nửa trong đám các người đã bắt đầu tiếp xúc với nội dung cốt lõi của gia tộc rồi.”
Hai chị em vừa nghĩ, bỗng trong quán lại vang lên một loạt tiếng hút khí, vội vàng nhìn qua, liền thấy một cái kim quan. Chất liệu làm ra kim quan này không đủ để khiến người người kinh hô, nhưng người từng sở hữu được nó, lại thật sự rất là nổi tiếng.
“Là kim quan của viện trưởng học viện dị thú Hoàng Gia!”
“Á đù, đây là kim quan của người sáng lập a! Thứ này không phải đã mất tích gần một ngàn năm rồi sao?!”
“Ai ya, Kỳ gia chi tiền lớn à nha!” -A-Q-L-
Tiếng kêu đầy sợ hãi của mọi người khiến trên mặt Kỳ Vân Khiếu hơi lộ ra vẻ đắc ý. So với Long gia, tuy trân phẩm của hắn thua ở phần niên đại, nhưng lại thắng ở nội tình chất chứa bên trong! Kim quan của người sáng lập học viện săn bắn Hoàng Gia, nói ra liền có thể hù chết một đống người! Nghĩ như vậy, Kỳ Vân Khiếu thoáng nhìn qua thê tử ôn nhu hiền lành đứng bên cạnh, âm thầm vừa lòng. Tuy bà chưa được sự cho phép của ông đã dám sử dụng gia sản của Kỳ gia, nhưng vô luận có như thế nào, bà đều hướng về ông, yêu ông, bà sẽ hống ông thuận theo ông, không hề giống khối băng, vĩnh viễn đều nhắc nhở ông phải làm tộc trưởng thật tốt.
Bản thân ông chính là một tộc trưởng hoàn mỹ!! Không cần người khác nói cho ông biết!!
Nguyên Tĩnh Nhã cảm nhận được thái độ của Kỳ Vân Khiếu, trong lòng cũng rất đắc ý. Xem đi, chỉ vừa dùng một chút thủ đoạn lấy được bảo vật, liền có thể triệt tiêu được tài sản có giá trị mấy trăm lần thậm chí cả ngàn lần, còn khiến mình một lần nữa lấy lại được tín nhiệm. Ha ha, quả nhiên đàn ông đều là kẻ thích được dụ ngọt, nếu không, cho dù có thực tâm đối hắn như thế nào đi nữa, nhận được cũng chỉ là thầm oán mà thôi.
Kim quan của viện trưởng vừa ra, liền trở thành vật phẩm sáng chói nhất trong đám trân phẩm đang không ngừng bộc lộ hết tài năng. Kế tiếp, nếu không có trân bảo lợi hại hơn xuất hiện, Kỳ gia liền có thể thống lĩnh toàn bộ trân tàng giới trong vòng mười năm tiếp theo. Hiển nhiên Long gia và mấy nhà khác đều không thể áp chế được trân bảo kim quan kia lại, cho nên lúc này biểu tình của Long gia rất là phẫn uất, còn mấy nhà khác lại là cảm thán. Vật ấy vừa ra, hiển nhiên là đại sát tứ phương a.
Chỉ là, ở rất nhiều lúc, thắng bại đều nằm trong một cái nháy mắt, một khắc trước còn nằm trên đám mây một khắc sau lại rơi xuống đất, mọi chuyện đều biến hóa, cười đáp cuối cùng mới là kẻ thắng chân chính, đây mới là chân lý.
Nhìn sự đắc ý không thể che dấu nổi của Kỳ Vân Khiếu, trong mắt Kỳ Thanh Lân chợt lóe lên một tia cười lạnh. Mà Kim Dư ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn sắc mặt của boss nhà mình, túm lấy Tiểu Bảo và con khỉ nhỏ chơi trò đấu thú.
Lúc Kỳ Vân Khiếu đang muốn nói gì đó, bỗng ngoài cửa Trân Tàng Quán vọt vào một tên đàn ông quần áo bẩn loạn, vẻ mặt mỏi mệt lại đầy vẻ giận dữ. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã vọt tới trước mặt Kỳ Vân Khiếu khàn giọng chửi bậy!
“Kỳ Vân Khiếu! Mày tưởng Kỳ gia mày là một trong thập đại gia tộc muốn làm gì thì làm sao?! Mày vì tư lợi bản thân, thầm phái sát thủ ẩn nấp ám sát cả nhà tao, đoạt kim quan của tao! Mày không sợ bị báo ứng sao!!”
Trong nháy mắt, toàn bộ bên trong Trân Tàng Quán, im lặng như tử địa. Rồi sau đó, tiếng đàm phán thảo luận vang lên cơ hồ muốn phá nát cả đỉnh quán!