Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 13 : Căn nhà xây dựng bất hợp pháp
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Nếu trước kia có người đứng ở trước mặt nhóm đại lão nói muốn một ngày thu rác hai lần, vậy cậu không cần hoài nghi nữa, cái người vừa mới mở miệng còn chưa kịp ngậm miệng kia đã bị nhóm đại lão Ám Nhai cho đám đàn em dần đến sống dở chết dở rồi.
Lý do chính là, ai bảo mày rủa ông!
Một ngày một lần thu rác thôi đã làm cho bọn họ phải liên hợp chạy tới Ban an ninh trật tự đường phố kháng nghị rồi. Nếu quả thực thu rác một ngày hai lần, ý là muốn nói không cho bọn họ con đường sống nào nữa phải không?!
Bất quá, nếu hiện tại có người nói thu rác một ngày hai lần, vậy nhóm đại lão Ám Nhai sẽ dùng con mắt thưởng thức mà nhìn cậu, nhóc con, có phải rất yêu sạch sẽ đúng không?
Dù sao chỉ cần không phải thằng nhóc tên Kim Dư dẫn theo một đám dị thú đứng trước cửa hô hào thu rác, mặc kệ là ai tới, tâm tình của nhóm đại lão Ám Nhai sẽ tốt vô cùng.
Chạng vạng hôm nay, Kim Dư lại dẫn đám dị thú nhà mình vừa dạo phố vừa thu rác lần thứ hai. Nhóm đại lão nhận được tin đã sớm tự mình đóng chặt cửa nhà, đưa mắt mong chờ nhìn ra ngoài đường, tay còn run rẩy cầm một cái túi tử kim tệ nhỏ.
Sao cậu không nói sớm là do cậu không có kim tệ mua nhà chứ! Bọn ông tặng cho cậu một cái là được chứ gì! Không có việc gì lại đi thu rác làm cái qué gì chứ, thực bà mụ nội nó quấy nhiễu, ách, thực bà mụ nội nó đại tài tiểu dụng mới đúng….
Bởi vì nghĩ đến việc sau này mỗi sáng sớm hoặc là giữa trưa đang ăn cơm không cần lại phải nghe thấy tiếng hòa âm của dã thú nữa, từ đáy lòng liền trào dâng hạnh phúc vô bờ khiến nhóm đại lão vốn không tùy ý bao giờ lại phá lệ khẳng khái một phen. Cái túi nhỏ chứa một trăm tử kim tệ kia chính là bằng chứng đích thực ——
Ở Ám Nhai mà nói, một túi tử kim tệ này có thể để cho một nhà ba người no đủ cả mười năm trời. Chẳng qua đối với nhóm đại lão mà nói, dùng một trăm tử kim tệ này mua sự thanh tịnh sau này của mình, thực mẹ nó đáng giá lắm a!!
Cho nên nói, dù có ở trong tối hay ở ngoài sáng, thế giới vẫn có nhiều bất nhất như vậy. Ít nhất, bên ngoài Ám Nhai, hàng xóm của cậu có thể là những ông chú bà dì nhân viên viên chức bình thường. Nhưng ở trong Ám Nhai này, hàng xóm nếu không phải là kẻ lợi hại thì cũng là người thuộc nhóm đại lão. Người bình thường lại phổ thông nhất nếu có thể sống ở đây, chỉ có thể là Kim Dư.
Đương nhiên, nếu cậu cho rằng đổ rác kiếm tiền trong Ám Nhai này là việc rất dễ dàng, nhóm đại lão bị Kim Dư tàn phá tinh thần sẽ dùng hành động thực tế để nói cho cậu biết một điều, ‘Ông đây bị áp bức —— muốn chết rồi’.
Cậu cho là cái thằng nhóc Kim Dư đó là người bình thường hả? Có thằng bình thường nào mà có cả một đám dị thú, trong đó còn có ít nhất bốn con dị thú cấp A lẽo đẽo đi theo đằng sau không?!
...
Cúp điện thoại, bốn người Kim Dư không nói gì, nhưng dựa theo sắc mặt y như bị táo bón của đối phương, tâm tình thực má nó tốt dễ sợ. Nghĩ nghĩ, Kim Dư vẫn cảm thấy, nếu để cho người khác thấy kiến trúc bên trong vừa quỷ dị vừa tà ác lại vừa đổ nát của căn biệt thự này nhất định sẽ gây ảnh hưởng lớn đến tâm sinh lý sau này, cho nên vì để bảo vệ…., Kim Dư yên lặng xoay người, mỉm cười với một đám dị thú không hiểu chút gì:
“Tao cảm thấy cơm chiều của tụi mày nên ăn cho no thực no đi.”
Ngao ô ——!
Rống ——!
Miêu ngao ~~~!
Chiêm chiếp líu ríu uông uông...
“Ừ, cho nên, hiện tại chúng ta đi nấu cơm, sau đó, trong vòng mười phút hủy diệt toàn bộ căn nhà này cho tao!! Phóng hỏa nhấn chìm chôn xuống đất, cắn, cào, gãi, gặm, đập phá gì đó cũng được, miễn sao càng nát càng tốt. Tụi mày muốn làm kiểu gì thì cứ là như thế ấy! Làm xong, buổi trưa ngày mai sẽ có gà nướng ăn!!”
Vì thế, cả đám y như được uống thuốc kích thích, cả đám dị thú trước giờ chỉ được ăn bánh bao thịt nháy mắt hưng phấn đề thăng bạo động, toàn bộ đều đỏ mắt, phun lửa, phun nước nhắm thẳng vào cái tòa nhà quỷ dị kia, trình diễn một màn—— ám hắc phá phôi[9] thần…
Bởi vì động tĩnh quá lớn khiến nhóm đại lão phải chạy ra nhìn, vừa mới nhìn thấy liền đồng loạt ôm tim chạy về nhà ôm lão bà tình nhân tìm kiếm ‘an ủi’. Nhóm đại lão sắc mặt tái nhợt không ngừng nghĩ ở trong lòng:
Ông quyên tiền phí chuyển nhà có phải là hơi bị ít hơi bị thiếu không?! Có muốn ông quyên thêm một ngàn tử kim tệ nữa không?!