Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 14 : Dẫn tiểu công hung tàn đi dạo

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


Lấy Đại Bạch làm đầu, hàng thứ hai là Bánh Bao Tiểu Tuyết Tiểu Bạch, còn lại là đám dị thú thương tật bắt đầu chiến dịch ‘Dị thú cuồng bạo đập phá’. Qua một lúc, Kim Dư cực kỳ hài lòng khi nhìn thấy cái tòa nhà vốn còn vững chắc sừng sững đứng ở trước mặt, hiện tại đã thành đống phế liệu.



Tuy nền móng của tòa nhà đã bị phá hủy vô cùng thê thảm, bất quá, chỉ cần cái loại kiến trúc kích thích tinh thần tột đỉnh kia không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, Kim Dư cảm thấy cho dù có thê thảm gấp ba lần nữa cũng có thể tiếp thu.



Vì thế, mười phút sau, lúc đội xây dựng Viên hầu gia tộc còn đang vui tươi hớn hở cho rằng sẽ thu được một món hời phí dỡ nhà, phí bịt miệng và phí xây dựng đứng trước mặt Kim Dư thì đã không thấy nhà đâu, ngoại trừ hai đống gạch vữa, một cái hố lớn và một đống tro tàn thảm hại.



Mà ở bên cạnh đống tro tàn và cái hố lớn đó, là một đám dị thú mặt mày xám tro nhưng dị thường hưng phấn.



...



"A a a a a! Rống! A ——!"



Sau một hồi trầm mặc vì chấn kinh, đầu lĩnh của Viên hầu gia tộc quăng cây búa màu vàng trên tay xuống, trực tiếp dùng hai tay đấm ngực rống to liên hồi. Tiếng rống kia lộ rõ ý phẫn nộ, cho dù Lý Khiếu, Cam Lượng và Tống Hiểu không hiểu được ngôn ngữ của dị thú cũng có thể nghe ra.



Kim Dư dĩ nhiên có thể nghe hiểu từng câu từng chữ, chỉ là, nội dung của cơn động kinh này khiến Kim Dư nhịn không nổi mà co rút khóe miệng, âm thầm cảm thán may mà y đã sai dị thú nhà mình động thủ trước ——



[A A A! Vì sao lại hủy phòng trước khi tụi tôi đến a?! Như vậy chẳng phải đã mất đi phí bịt miệng rồi sao?! Mỗi người trong Ám Nhai đều có sở thích cực quỷ dị. Tôi phải mất biết bao công sức mới đoạt được công việc béo bở này a!!]



Trên đây là phần phiên dịch từ tiếng vượn ra tiếng người, nhìn qua liền thấy rõ dụng tâm thật hiểm ác!



“Phí bịt miệng không có…. Bất quá, tao cảm thấy, có lẽ qua hôm nay, tụi mày nên chi cho tao phí bịt miệng đi. Mày nói có nên hay không?”



A ngao?!



Con viên hầu đang không ngừng tự đấm ngực nghe thấy liền sửng sốt, sau đó có chút không quá tin tưởng quay đầu lại, vừa lúc chống lại đôi mắt đang nheo lại chỉ còn hai mí của Kim Dư.



“Mày nói thử xem, nếu mọi người biết đội xây dựng của tụi mày cực kỳ tận lực tìm nhược điểm của bọn họ sau đó đòi phí bịt miệng, có tới tận cửa tính sổ với tụi mày không?”
Kim Dư thương hại nhìn Lý Khiếu một cái: “Muộn rồi.” Ai bảo y vừa mới bị đám ‘manh’ lông vàng này khiến cho tâm tình không tốt chứ, nếu không y cũng đâu có muốn kéo người này cùng xuống với mình.



Giải quyết được đại sự, Kim Dư tâm tình sung sướng trở lại kho hàng cùng đám dị thú ăn cơm thịt sốt chua cay—— bởi vì tập thể dị thú kháng nghị không muốn tiếp tục ăn bánh bao nữa, cho nên sửa lại thành ăn cơm.



Ăn cơm tối xong, đám dị thú thương tật thành thật sắp xếp đội hình đến bãi rác ngủ. Đại Bạch Tiểu Bạch Bánh Bao và Tiểu Tuyết, bốn con dị thú giữ nhà của cửa hàng thú cưng tương lai sắp mở, ở lại làm đệm giường kiêm lò sưởi cho Kim Dư.



Cho nên, mặc dù bên người không có một thiết bị sưởi ấm nào, nhưng Kim Dư ăn no uống đủ cũng có thể ôm Tiểu Bạch dựa vào người Đại Bạch đắp Tiểu Tuyết đang nằm cạnh Bánh Bao ngọt ngào ngủ.



Bởi vì tâm tình vui vẻ, cho nên Kim Dư đang ngủ tới thiên hôn địa ám đã quên mất một chuyện, hiện tại chỉ còn cách thời hạn ‘ba ngày’ của hung thần BOSS hắc kỳ lân một tiếng đồng hồ.



Cho nên, một giờ sau, Kim Dư cảm thấy cả người rét run, đầu choáng váng đến muốn nôn, mùi vị sát khí càng lúc càng nồng khiến y phải bật người tỉnh dậy, lại trực tiếp lọt vào trong đạo ánh mắt có thể đông chết người của đôi song đồng kim sắc kia.



Kim Dư co rút khóe miệng, hung hăng nhéo đùi, “Mợ, ông vừa mới nhìn thấy trong mắt của con kỳ lân hung tàn không có cảm tình kia thế nhưng lại hiện lên một tia trào phúng?! Nhất định là ông mở mắt không đúng cách rồi!!”



Trong lúc Kim Dư đang chắc chắc rằng mình chỉ là đang nằm mơ, trong đầu trực tiếp vang lên một thanh âm lạnh không thể lạnh hơn: “Tôi chính là đang trào phúng cậu.”



"..."



“Tôi chưa từng thấy tên Á nhân loại nào mà yếu hơn cậu.”



“…” Ông làm sao mà yếu hả? Nếu ông mà yếu thì làm cái heo gì có một đống dị thú phục tùng như cún quấn chân a?!



“Thân thể có đủ hỗn độn nguyên khí nhưng vẫn còn yếu như vậy, vì sao cậu không tự treo cổ chết[10] luôn đi?”



Phanh! Ông chủ Kim bị cục tức làm nghẹn ứ nhưng không dám phản kháng, bị trào phúng giá trị phẩm chất đến bùng nổ, rốt cục y chang như con cá chết té ạch xuống đất, tức đến bất tỉnh nhân sự….. Mà trong đầu y chỉ có một suy nghĩ, chính là, thần thú rất hung tàn, nhất là mấy con thần thú có màu đen, hung tàn a cực hung tàn!!