Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 153 : Kế
Ngày đăng: 10:12 18/04/20
Khi người bố thí bị lôi xuống khỏi chiếc ngai Thượng Đế, cái loại cảm giác mất mát này thật không thể dùng ngôn ngữ gì miêu tả được.
Sau khi người bố thí bị kéo xuống mới biết thì ra hắn đã biến thành kẻ được người khác bố thí, vì thế không chỉ là thất lạc, mà còn có cả phản bác lẫn nghi ngờ thậm chí là khiếp sợ muốn xoay người.
Chỉ là lúc này đây, khi hơn mười triệu dân nghe thấy lời Sí Viêm nói, dù con người theo chủ nghĩa ích kỷ phản đối dị thú nhất, trong một khắc kia, từ đáy lòng cũng sinh ra một đợt chấn động lẫn dao động cực lớn.
Há mồm nhưng không có cách nào thốt ra lời, nâng tay nhưng không có cách nào huy động, tại lúc đó, từ đáy lòng trào ra cảm giác tội lỗi và bi thương, khiến mọi người không thể hành động, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ, cảm thụ bách vị tạp trần
Yên tĩnh như vậy là việc nhân loại không thể đoán trước, đối với nhóm dị thú mà nói, đối với Tam Hoàng mà nói, ngoại trừ khiến chúng nó hơi kinh ngạc ra, lại chút cảm giác an ủi không thể nói rõ, có lẽ, bởi vì trong một khắc này, nhân loại đã thật tâm nhận ra sai lầm của bản thân, thậm chí là muốn biểu đạt. Nhưng mà, chỉ nói như vậy thôi, vẫn chưa đủ.
“Hừ, không còn lời nào để nói sao? Vậy liền thành thật đi làm một ít chuyện gia tăng nhân phẩm đi! Miễn cho thời gian càng lâu, lương tâm sẽ càng nhanh biến mất!!”
“Thứ nhất, không được giết hại dị thú! Thứ hai, thả toàn bộ dị thú mà các ngươi đã bắt ra!” Sí Viêm giơ ba ngón tay, mặt không chút thay đổi. “Thứ ba, dù có may mắn tới đâu thì vẫn phải có dị thú liều mình bồi ở bên cạnh, nhớ chiếu cố tụi nó cho tốt.”
“Đối với dị thú như chúng ta mà nói, sự trung thành do tổ tiên truyền xuống vẫn giống như trước, nhưng hành vi của các ngươi khiến chúng ta bị thương tổn quá sâu. Từ nay về sau, dù chúng ta không chủ động công kích các ngươi, nhưng Tam Hoàng ta ở đây thề, phạm đến người, xa cỡ nào cũng giết!”
Sau khi Sí Viêm nói xong, trên tay hắn liền xuất hiện một tam giác hỏa diễm đỏ tím. Khi hắn đem tam giác hỏa diễm kia đến trước mặt Kỳ Thanh Lân, người kia trầm mặc một lúc lâu sau, một tam giác hoàng kim sắc liền xuất hiện, cơ hồ trùng khít với tam giác hỏa diễm kia.
“Thứ nhất, nhân loại không giết hại dị thú. Thứ hai, phóng thích dị thú vô tội. Thứ ba, coi trọng đồng bọn. Dị thú cũng như thế, tam giản luật[128].”
Kỳ Thanh Lân nói xong, tam giác kim sắc kia liền chồng khít lên tam giác hỏa hồng, năng lượng hai bên va chạm vào nhau, lập tức biến thành kim tự tháp hỏa diễm kim sắc cực đại, hai mặt kim tự tháp đều xuất hiện tam giản luật của mình: không giết hại nhau, phóng thích vô tội, đối xử tử tế với đồng bọn. Mà hai bên nam bắc còn lại thì bóng loáng như gương, tựa hồ như chờ đợi khắc in thêm hiệp nghị cụ thể và tốt đẹp sau này.
Nhìn kim tự giác trang nghiêm khí thế bức người kia, không biết vì sao, trong tâm linh nhân loại lẫn dị thú bỗng nhiên có một tia xúc động và bình tĩnh.
“Tê, tin tức này là từ đâu post vậy? Đầu năm nay sao còn có đứa bị lạc đường thế? Cáp, người này và dị thú kia đều là đồ ngu à?”
Cam Lượng gặm bữa tiệc lớn đã lâu không được ăn do tri vị thú làm, cười nhạo.
Lý Khiếu ở bên cạnh nghe vậy liền xem thường, đến ăn cơm chực cũng có thể đúng lý hợp tình như thế lại còn ngồi xem internet tám chuyện. Thật muốn làm bộ không biết tên này mà.
“Khiếu Khiếu, cậu đừng có từ chối, không có khả năng đâu, chúng ta đều đã ngủ chung giường rồi.” Giống như là có tâm hữu linh tê, Cam Lượng nhe hàm răng trắng cười với Lý Khiếu. “Ừm, tâm tình của tớ đang tốt, giúp bọn hắn xác định vị trí chút đi, chậc chậc, hiếm khi tớ vui vẻ giúp người như vậy. Di?!”
“Làm sao?” Lý Khiếu quay đầu. Sau đó nghe thấy tiếng thét phá banh nóc nhà của Cam Lượng:
“Đậu xanh rau má, này phản khoa học a!! Tớ không thể xác định vị trí của thằng nhóc này a?!”
“Không phải ở Thủ Đô Tinh sao?” Kim Dư cắn thìa bước qua bên cạnh, sau đó ném ra một cái công cụ định vị. “Cái này có thể định vị tới khoảng gần năm mươi Hoang Tinh và vệ tinh, hắc hắc hắc, là thành quả nghiên cứu trâu bò nhất nha.”
Ba phút sau, nóc nhà thật sự là bị tiếng rống làm cho chấn động rồi.
“Không thể nào! Sao không tra được vị trí của thằng nhóc kia?!”
Sau đó, đám người trong phòng đều kinh ngạc, cứ như thế mà hưng phấn, kế hoạch cứu vớt dê con bị lạc lập tức được các nhân sĩ nhàm chán nhiệt tình vạch ra.
Mà hiện tại, ở một nơi khác, thiếu niên đang ôm dị thú hấp hối, cả người run rẩy nhìn cái kẻ trước kia bản thân cực kỳ kính nể đang mỉm cười nói: “Biểu đệ a, xin lỗi, chỉ có dị thú của ngươi mới có dị năng không gian. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi cô đơn lâu đâu, chỉ còn một tuần nữa là sẽ có thành quả nghiên cứu thôi. Tại một ngày không xa, ông chủ mà nó tin tưởng nhất sẽ lại đây cứu ngươi. Đến lúc đó, ngươi và y cùng nhau chết, thì được rồi.”