Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 154 : Nghi
Ngày đăng: 10:12 18/04/20
Đối lập với tình cảnh thiếu niên đang yên lặng cắn chặt răng trong mê thất kia, mọi người trong cửa hàng dị thú số 138 vẫn còn chưa ý thức được mối nguy hiểm tột cùng đang sắp sửa tới gần. Giống như cả đám rơi vào trong nồi phô mai, không thể xác định nổi vị trí, trong suy nghĩ của một đám người nhàm chán thì đây là một sự kiện rất có ý tứ.
Muốn giải quyết chuyện này có lẽ sẽ phải tiêu tốn một đoạn thời gian, nhưng bọn họ một chút cũng không chịu thừa nhận rằng bọn họ sẽ phải chịu tổn thất lớn vì chuyện này.
“Tôi nói anh có biết dùng không vậy? Đây là quà đặc biệt mà Đinh Bạch tặng cho tôi đó, vô giá nha!” Ông chủ Kim sau khi giật mình qua đi, phản ứng đầu tiên chính là phản bác, y đã từng nhàm chán dùng cái này thử định vị rất nhiều người và dị thú rồi a, ngoại trừ Địa Cầu không biết vị trí ra, mấy dị thú ở Hoang Tinh và các vệ tinh khác đều được định vị.
Cam Lượng nghe thấy sự hoài nghi của Kim Dư liền trừng mắt tỏ vẻ cực kỳ bất mãn, “Cậu có thể hoài nghi nhân phẩm của tôi, nhưng cậu tuyệt đối không thể hoài nghi chỉ số thông minh của tôi!!”
“Cho dù có là đồ cao cấp cỡ nào thì tôi đều biết dùng. Cậu không tin thì cứ thử xem! Nhưng nếu cậu cũng không định vị được, vậy cậu đem thứ này tặng cho tôi nhé, thế nào?”
Cam Lượng cười hì hì đưa máy định vị trong tay đến trước mặt Kim Dư, người sau thấy thế hơi nhướn mày, sau đó liền thao tác. Kết quả, hơn mười phút trôi qua, máy định vị vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
“Ha ha! Cậu xem cậu xem, cậu không phải cũng không thành công sao? Đến đến đến, mau đưa thứ này cho tôi đi, này vô giá a!!”
Cam Lượng nhìn vẻ mặt khó coi của Kim Dư liền đưa tay chộp lấy máy định vị. Lý Khiếu bên cạnh co rút khóe miệng quyết định nên đứng tại chỗ làm bộ không nhìn thấy thì hơn – dù sao hắn cũng không tin tên boss kia có thể để cho người khác đoạt thứ gì đó từ chồng (?) của hắn.
Cho nên, một phút sau, bạn tóc cam đã bị đá ra khỏi nhà, Lý Khiếu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như thường.
“Ngao! Con cá voi tiền sử cậu sao có thể nói không giữ lời như thế!!”
“Ông chủ Kim, nếu không muốn bị tôi nguyền rủa, tôi cảm thấy anh nên nói sự thật đi. Tuy anh là bạn tốt của anh họ tôi, nhưng vì Lam Tử, tôi tuyệt đối sẽ không mềm yếu.”
Một đỏ một vàng một xanh lá ba người mỗi người đều nói ra một câu cực kỳ phù hợp với tính cách bọn họ, mà ba câu này vừa phát ra, sự hoài nghi trong lòng đám người Kim Dư lại được chứng thực rõ ràng. Không cần hoài nghi gì nữa, cái câu ‘Tôi lạc đường, không ra được’ post ở trên mạng kia, chính là của bạn học Lam Tử.
Nghĩ đến đây, ông chủ Kim nhịn không được phải liếc mắt nhìn Sơn Bạch Lộc và Cam Lượng, sau đó lắc đầu, sao bên người y đều là mấy tên ngu ngốc không đủ Q gì hết vậy nha, hai tên này không nói làm gì, cái tên nhóc Lam Tử kia quả thực chính là đại ngốc manh, đi đường cũng bị lạc, này thật sự có chút…..
“Tôi tưởng chỉ số thông minh của Lam Tử hẳn là phải nằm trên trục hoành với Lý đại ca chứ.” Kim Dư có chút trầm trọng nói. Mặc dù tên kia có chút ngốc nhưng lúc gặp phải chuyện quan trọng tuyệt đối không hề mơ hồ, mà người này đột nhiên lại lạc đường, này không khoa học a.
“Anh nói gì đó! Lam Tử là người thông minh nhất trong chúng ta! Ông chủ anh mau nói a, y rốt cục ở ở đây hay không? Y mất tích hai ngày rồi! Tôi lo sẽ có người gây bất lợi cho y a!”
Lời nói của Khuông Tử tóc đỏ khiến Kim Dư nhanh chóng kéo suy nghĩ lại. Đã xác định được người phát tin kia là ai rồi, vậy kế tiếp dĩ nhiên chính là đi cứu người, bất quá trước đó, có một số việc phải xác định lại đã. Ẩn.Quỷ.Lâu
Kim Dư nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía ba người kia, cuối cùng đem mắt dán lên tên tóc xanh lá. Trong ba người, vẻ mặt của tên này là kém nhất, lại còn mang theo vẻ bất an cực độ.
“Tôi nghĩ cậu hẳn là đã bói cho Lam Tử một quẻ rồi đúng không? Kết quả sao?”
Thiếu niên tóc xanh lá nghe vậy cả người chấn động, hít sâu một hơi đẩy đẩy kính mắt.
“…… Tử quẻ.”