Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 156 : Tương tử

Ngày đăng: 10:12 18/04/20


Rừng Vô Tích



Được xưng là nơi hoang vu cuối cùng tại Thủ Đô Tinh, trình độ hung hiểm ở nơi này tuyệt đối không thua Hoang Tinh. Mà ý nghĩa của hai chữ ‘Vô Tích’ này, cũng là bởi vì chỉ cần đặt chân bước vào rừng Vô Tích, cơ hồ đều không có đi ra, vì thế mới có tên là ‘Vô Tích’.



Không hề có bất luận dấu chân của con người.



Từ trên phi thuyền nhìn xuống là một mảnh rừng rậm liên miên, Kim Dư nhịn không được phải hút một ngụm khí.



Tuy y biết thế giới này và tinh cầu của y hoàn toàn khác nhau, nhưng khi nhìn thấy mảnh rừng ngũ sắc kia, y vẫn có chút mất bình tĩnh – đỏ, vàng, xanh, trắng, đen?! Ba cái màu trước còn có thể xem như là giống loài bất đồng mà miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà hai màu trắng đen kia là sao a? Từ lúc nào mà có rừng trắng đen trộn lẫn thế này?!



Hơn nữa, không biết vì sao, cơ hồ ngay từ ánh mắt đầu tiên Kim Dư đã có thể xác định, Lam Tử đang bị nhốt trong khu rừng đen kia. Nhưng mà, khu rừng đen đó thấy thế nào cũng khiến người ta cảm thấy không hề muốn tới gần.



“Kim Tử, chúng ta đi đâu?” Lý Khiếu nhìn thoáng qua khu rừng Vô Tích ở phía dưới, hỏi.



Kim Dư cúi đầu nhìn thiết bị truyền internet, không có lấy nửa điểm động tĩnh, đang muốn nói, liền nghe thấy lời nói khẳng định của tóc xanh: “Trung vi khốn long chi địa, hắc sắc dự vi vô vọng. Chính là ở trung gian.”



“Thần côn người ta đã nói rồi đó, vậy đáp xuống chính giữa đi.” Kim Dư nhìn chung quanh, thấy mọi người đều khẩn trương hề hề mà nhìn y, nhịn không được mà cười to: “Mấy người kích động cái gì? Có năm công tử trong thập đại gia tộc còn chưa nói, ngay cả tụi Tiểu Bạch, Đại Bạch, Bánh Bao cũng bị boss lừa tới đây, nhiều như vậy mà chỉ làm tay đấm kiêm hộ vệ cho một mình tôi, tôi sao lại xảy ra chuyện được? Tôi cũng có phải là thằng nhóc Sơn Bạch Lộc kia đâu.”



Lời nói của Kim Dư khiến mấy người chung quanh và đám thú nhịn không được phải cười ra tiếng, ngay cả Long Trường Tiêu cũng hiểu mọi người có thể đã quá mức khẩn trương rồi. Nhưng ngẩng đầu nhìn đại boss Kỳ Thanh Lân ngồi ở bên cạnh Kim Dư, Long Trường Tiêu lại quay lại với bộ mặt căng cứng.



Từ lúc bắt đầu biết toàn bộ sự tình đến lúc cùng chạy theo Kim Dư tới đây, Kỳ Thanh Lân đều lộ ra áp suất thấp và vẫn duy trì cho tới bây giờ, phỏng chừng nếu nguy cơ còn chưa được giải trừ, mặt hắn vẫn sẽ là cái dạng này.



“Nói chút, một đường lại đây, có người nào nghĩ ra được cái tên độc thủ[132] ở sau màn là ai không? Tôi nghĩ như thế nào thì cũng thấy người của Long gia hoặc là Tổng thống có vấn đề nha? Chỉ có bọn họ mới có thái độ đặc biệt không tốt, bộ dáng lại thần thần bí bí.” Linh Sùng nói, bên cạnh còn có Tiểu Kim Hầu gật đầu cực kỳ tán đồng.



“Thần côn, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta ngược lại cảm thấy cả hai đều không phải, người sau không hề có năng lực và bản lĩnh tính kế Kim Dư, còn người trước a, dã tâm của Long Trường Lệ và lão cha gã quá lớn, sẽ không để tâm đi làm chuyện này đâu. Phải biết, một khi làm như vậy, chính là đã phản bội hơn một nửa thế lực của thập đại thế gia, lại còn phải mạo hiểm với sự trả thù ngoan độc của Thanh Lân.” Dạ Hoàng nhún vai không tán đồng, sau đó cúi đầu nghĩ một chút, nói: “Kỳ thật, căn cứ vào kinh nghiệm và trực giác của ta mà nói, kỳ thật người càng có khả năng là Phi Ngọc Thịnh.”




Lam Tử vẻ mặt tiều tụy, sắc mặt trắng bệnh nhìn Kỳ Thanh Lân và Kỳ Thanh Lân, há miệng muốn nói nhưng cái gì cũng không nói nên lời, mà ở trong lòng y, thân thể Tiểu Nãi Lang vẫn không hề nhúc nhích, còn có chút cứng ngắc….



“...... Vô liêm sỉ ! !”



Nghiến răng nghiến lợi nói, Kim Dư không nghĩ ngợi liền chạy về phía Lam Tử và Tiểu Nãi Lang. Tuy Kỳ Thanh Lân không ngăn cản nhưng cũng gần như kề sát vào người Kim Dư mà cùng đi qua, tinh thần của hắn lúc này đã căng đến mức sắp đứt tới nơi. Nếu đối thủ còn muốn sử dụng hoa chiêu đùa giỡn gì nữa, vậy hiện giờ chính là thời cơ không thể bỏ qua nhất!!



“Lam Tử! Cậu sao rồi? Sắc mặt của cậu khó nhìn quá, Tiểu Nãi Lang sao rồi? Mau để tôi xem!!”



Kim Dư khẩn trương nói, muốn đưa tay ôm Tiểu Nãi Lang ở trong lòng Lam Tử qua. Nhưng mà, giống như phản xạ có điều kiện, tay Kim Dư vừa mới đụng đến Tiểu Nãi Lang, Lam Tử liền điên cuồng thét to ‘A a’ lên, khiến Kim Dư cứng đờ, nháy mắt lực chú ý của Kỳ Thanh Lân đều đặt lên người Lam Tử. Tiếng thét của Lam Tử giống như là chốt mở, tám con dị thú thương tàn vốn đang hấp chung quanh hối bỗng hai mắt phiếm đỏ, vô cùng hung tàn đánh về phía Kim Dư!



Đó là năm con dị thú cấp A, cho dù có là Kỳ Thanh Lân thì cũng phải nghiêm túc mà xử trí. Lúc này, hắn vừa phòng bị Lam Tử, vừa chống đỡ năm con dị thú cấp A chung quanh, tập trung đánh nhau. Kim Dư nhìn thấy Lam Tử đang phát điên mà lòng đau xót, dùng tinh thần lực có chứa hỗn độn nguyên khí đánh về phía Lam Tử, sắc mặt của Kỳ Thanh Lân và Kim Dư đều vô cùng thận trọng, nhưng cho dù vậy, hai người vẫn bỏ qua một chuyện rất quan trọng.



Tiểu Nãi Lang vốn trông như đã tử vong đột nhiên mở mắt, đôi mắt vốn màu lam nhạt lúc này lại là một mảnh đỏ máu. Lúc Kim Dư còn chưa phản ứng được, đã cắn một ngụm ngay trái tim y, sau đó lại hôn mê.



! ! !



Mùi máu thuộc về Kim Dư truyền đến, Kỳ Thanh Lân cứng đờ người, cơ hồ vừa vung tay liền diệt sạch dị thú cấp A, đồng thời đánh Lam Tử và Tiểu Nãi Lang đập vào góc tường.



“Kim Dư !?”



Nhìn người mang sắc mặt trắng bệnh lại xám trắng ở trong lòng, thần trí Kỳ Thanh Lân nháy mắt đều trống rỗng. Hôm nay y mặc một thân đường trang bạch sắc, mà hiện giờ ngay trên lồng ngực, dòng máu đen sẫm đã muốn nhiễm thấu qua màu sắc ánh trăng kia.



“Kim Dư ! ! !”