Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 157 :

Ngày đăng: 10:12 18/04/20


“Kim Dư ! ! !”



Kim Dư.



Kỳ Thanh Lân nhìn người trong lòng đang không ngừng run rẩy, tựa hồ ngay cả chính bản thân hắn cũng phải run rẩy theo. Hắn chưa từng

thấy Kim Dư lộ ra vẻ mặt thảm như vậy, thế cho nên cả một quãng thời

gian dài, hắn vẫn không biết phải làm thế nào mới đúng.



“…..Khụ….anh…..Đi, đi cứu Lam Tử…..”



Cơn đau như kim châm muối xát khiến Kim Dư nói chuyện phải mang

theo âm rung, y và Kỳ Thanh Lân có như thế nào cũng đều không ngờ đến,

nguy hiểm cuối cùng lại nằm ngay trên người Tiểu Nãi Lang. Lúc băng hàn

lạnh thấu xương khuếch tán khắp tứ chi bách hài, Kim Dư ngay cả khí lực

cười khổ cũng không có – y đã sơ suất, nếu người ta đã dám công khai đặt Tiểu Nãi Lang và Lam Tử trước mặt y, dĩ nhiên sẽ không cái gì cũng

không làm.



Hơn nữa, đối thủ quá mức âm hiểm, chiêu liên hoàn kế trong kế này thật khó lòng phòng bị.



Việc đã đến nước này, phản ứng đầu tiên trong đầu Kim Dư chính

là liệu Kỳ Thanh Lân có phát cuồng hay không. Lúc y nhìn thấy vẻ mặt có

thể gọi là dại ra trên mặt Kỳ Thanh Lân, lại giống như ma xui quỷ khiến

nói ra câu kia. Kỳ thật, Lam Tử và Tiểu Nãi Lang chỉ là bị lợi dụng

triệt để mà thôi. Ẩn.Quỷ.Lâu



Chợt, lệ khí quanh thân Kỳ Thanh Lân tỏa ra dày đặc khiến người

không thở nổi, hắn nhẹ nhàng ôm Kim Dư, ánh mắt băng lãnh không có lấy

một tia ấm. Tối tăm mà điên cuồng.



“Cứu?”



Kỳ Thanh Lân đưa tay đặt lên miệng vết thương trên ngực Kim Dư,

đưa năng lượng thuần khiết vào bảo hộ tẩm bổ thân thể Kim Dư, ngay cả

đầu cũng không nâng: “Em chết, bọn họ sẽ là người đầu tiên chôn cùng.”



Kim Dư nghe vậy thiếu chút nữa đã suyễn khí thở không nổi, khụ

khụ vài tiếng, khóe miệng tràn ra một vệt máu: “Anh,…..Anh đừng, như

vậy……Bọn họ, khụ….vô, vô tội.”



“Một chút cũng không vô tội!!!” Kỳ Thanh Lân cơ hồ gào thét ra

tiếng, “Em câm miệng cho anh, câm miệng!! Không có sự cho phép của anh,
sinh mệnh của y vẫn là càng ngày càng ít…..”



Kim Khiêm giờ cũng đã bất chấp câu hỏi của Kỳ Thanh Lân, tinh

thần lực càng dung nhập vào sâu trong cơ thể Kim Dư thì sắc mặt gã lại

càng khó coi. Mười phút sau, Kim Khiêm thoát lực, đặt mông ngồi xuống

đất, sắc mặt tái nhợt của gã có thể so với sắc mặt hiện giờ của Kim Dư.



“…..Sao lại có loại độc như vậy…..Sao lại có thể…..”



“Tên vô lương chết tiệt! Lão đại tôi thế nào rồi?! Anh đừng có không lên tiếng như vậy a, mau nói rõ a!! Nói a!!”



Sơn Bạch Lộc nhịn không được, tiến lên túm lấy áo Kim Khiêm, hai mắt gã vô thần lại còn thì thào tự nói, khiến tất cả mọi người nóng

lòng vô cùng.



Ngay sau đó, ba người tóc đỏ, tóc vàng và tóc xanh cũng thất tha thất thểu bước vào phòng. Bọn hắn nhìn thấy tình hình bên Kim Dư và Kỳ

Thanh Lân, lòng trầm xuống, nhưng lúc nhìn thấy Lam Tử và Tiểu Nãi Lang ở một góc, mắt phát ra tia sáng vui sướng, vội vàng chạy tới, nhưng khi

còn cách nơi đó khoảng một bước chân, lại bị một bức tường vô hình đánh

bật ra.



“?! Đây là có chuyện gì!” Khuông Tử hổn hển kêu lên, đáp lại hắn là một giọng nói lạnh lẽo vắng lặng.



“Kim Dư không khỏe, bọn họ liền muốn nằm ở đó. Kim Dư sống, y sống. Kim Dư chết….”



“Các ngươi đều phải chôn cùng.”



! ! Ẩn-Quỷ-Lâu



Lời nói thản nhiên như vậy khiến ba người Khuông Tử nháy mắt

lạnh đến tận xương tủy. Kỳ Thanh Lân lạnh lùng không nói không cười, bọn họ hiểu. Đại đa số thời điểm hắn đều chỉ biểu hiện ra lực chấn nhiếp,

hoàn toàn không có tính nguy hiểm.



Nhưng mà lúc này, theo như những lời hắn vừa nói cùng với biểu

tình hắn biểu hiện ra, dùng hai chữ dữ tợn để hình dung cũng còn ngại

chưa đủ. Hiện giờ Kỳ Thanh Lân rất nguy hiểm, mọi người đều hiểu rõ,

nhưng vì sao hắn lại đối xử với Lam Tử và Tiểu Nãi Lang như vậy?! Một cỗ dự cảm bất thường dần dần dâng lên trong lòng mọi người.



“Ô ô….Đều là cái tên bại hoại Phi Ngọc Thịnh kia! Gã tiêm độc tố vào người Tiểu Nãi Lang. Tiểu Nãi Lang cắn chủ nhân! Ô ô ô!!”



Thoáng như sét đánh ngang tai, lời Tiểu Bảo vừa khóc vừa nói, nháy mắt đả kích tất cả mọi người đến thở không nổi!!