Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 171 :

Ngày đăng: 10:12 18/04/20


Lúc Kỳ Thanh Lân nhìn thấy người cha ruột của mình giống y như con nít, chỉ còn kém ôm đầu khóc rống nhận lỗi, hắn không thể không thừa nhận khí phách uy vũ của gia gia.



Bất quá, cái suy nghĩ này dạo hết một vòng trong đầu xong lại có chút rối rắm không biết phải nói thế nào. Điểm đầu tiên chính là, hắn không muốn bị lão cha ruột cũng giáo huấn mình giống y như vậy, ờm, sớm tự lập rõ ràng có lợi hơn.



Kỳ Vân Khiếu bị lão cha nhà mình giáo huấn ngay trước mặt mọi người cảm thấy có chút mất mặt, nhưng bởi vì oai uy của lão cha nhà mình quá mạnh, ngay cả ý thức phản kháng hắn cũng không có, quay đầu nhìn bà vợ hai đang muốn lung lay sắp đổ, trong lòng liền nghẹn khuất a, sau đó cũng rất tự nhiên mà rống với đứa con của mình:



“Thất thần đứng đó làm cái gì! Còn không mau lại đây gặp gia gia của ngươi!” Một câu này là đang nói với Kỳ Thiên Thông. Tên này và ông già nhà gã là cùng một đức hạnh, nháy mắt liền mềm nhũn, kêu lên một tiếng gia gia. an-quy-lau



Bất quá, Kỳ Hạo Sinh vừa nhìn thằng cháu yếu đuối run như cái sàng liền cảm thấy bị bẽ mặt, tức nghẹn họng không xuống được. Mẹ nó, trực hệ chính thống của Kỳ gia bọn họ lại là bộ dáng này, ông thiệt muốn quất chết thằng cháu này luôn a!



“Ngươi thấy Kỳ gia có một gia chủ như ngươi còn chưa đủ, còn muốn giao mọi chuyện của Kỳ gia cho thằng nhóc này quản sao?!”



Kỳ lão gia tử rống thẳng vào lỗ tai đứa con: “Mẹ nó ngươi thấy thằng cháu này có điểm nào giống cháu ông hả?!”



Kỳ Vân Khiếu bị lão cha rống, run run, qua một lúc lâu mới hự ra được một câu: “Nó thật sự là con ruột của ta…..”



Nghĩ nghĩ chút, cảm thấy bản thân yếu quá, chưa đủ độ lên mặt với con, liền quay đầu rống với đứa con lớn bên kia: “Ngươi còn thất thần làm gì! Còn không mau lại đây cho ta!!”



Bất quá, lần phát uy này của Kỳ Vân Khiếu hoàn toàn không thể khiến cho đứa con lớn phát run lập tức bước qua, thậm chí, còn bị phản đòn—



Mọi người chỉ thấy Kỳ Thanh Lân lạnh lùng nhìn cha ruột ba giây, sau đó từ trong lỗ mũi vọt ra một tiếng ‘xích’. Thái độ kia, cơ hồ đã biểu đạt hoàn mỹ sâu sắc ý nghĩa của hai chữ ‘khinh thường’.



“Ngươi!! Thằng bất hiếu!!”




“Ặc, các ngươi tiếp tục.” Phi đại bá lệ rơi đầy mặt. Trái tim của hắn không được tốt lắm a.



“Tôi nói, anh xem anh xem, không có việc gì thì chạy đi gây sức ép cái gì, ép tới nỗi bây giờ tiền mất tật mang thấy chưa, lại bị xấu mặt ở trước bao nhiêu người, anh minh cả đời cũng tiêu tan, cho nên nói a anh quá rảnh, gây sức ép nhiều năm như vậy để làm cái gì, tôi cảm thấy mấy cái tiểu thuyết sét đánh do Mary Sue hay là Jack Sue gì đó còn có ý nghĩa nhân sinh hơn a, anh nói đúng không hả, tốt xấu gì bọn họ cũng tự YY trong lòng tự thỏa mãn bản thân, những gì không có được trong hiện thực thì ít nhất cũng xảy ra trong tiểu thuyết hoàn mỹ mà phải không? Cho dù có thiên lôi cuồn cuộn cẩu huyết[149] muốn chết thì tốt xấu gì cũng có kết cục thọ chung chính tẩm[150], ai giống anh, bi kịch.”



“...... Ngươi, ngươi câm miệng !”



“Ai, sao tới giờ anh vẫn còn chưa hiểu vậy, tạo phúc cho nhân loại không giống như cái kiểu tạo phúc của anh, nhất thống thiên hạ làm gì mà đơn giản như vậy. Tôi thấy, dựa theo logic thông minh của anh, nhất định có thể viết ra một quyển tiểu thuyết tuyệt tác có một không hai được người đời truyền lưu, mắc mớ gì cứ phải luẩn quẩn trong lòng muốn làm tổng thống hay tộc trưởng gì đó chứ? Ngu mà ngu được tới mức này cũng giỏi lắm a!”



“Ngươi, ngươi,”



“Ừm, kỳ thật trừ bỏ chuyện lát nữa chỉ đường cho anh ngồi ngục giam, tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói cho anh hơn.” Sắc mặt Kim Dư đột nhiên trở nên thực đứng đắn, “Tôi không phải là tên có bụng dạ hẹp hòi.”



Ba ! !



Kim Dư cảm thấy cái tay tát người đã tê rần lên rồi. “Nhưng lòng dạ tôi có hẹp hòi hay không cũng không nói lên con người của tôi.”



“Đừng có dùng tính mạng của cả trăm ngàn người để lót đường cho dã tâm của mi, ai cũng không đáng với cái giá kia đâu!!”



“......” an~quy~lau



“Ngoan ngoãn tới ngục giam tự xét lại mình đi, thuận tiện nói luôn, đừng có nghĩ khiến dị thú cuồng bạo lần nữa. Tuy không còn nhiều, nhưng chúng ta đã tìm ra được nguyên tố chính giải quyết độc khống chế tinh thần rồi. Cho nên, thời đại mới của mi đã kết thúc, mà thời đại hạnh phúc của mọi người~ chỉ mới bắt đầu thôi.”