Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 174 : Ngoại truyện 3

Ngày đăng: 10:12 18/04/20


Nhìn đứa trẻ nằm một cục ở trên giường, Kim Dư co giật khóe miệng, quay đầu nhìn Kỳ lão gia tử.



“Ông xác định này không phải là món đồ chơi hoặc là dị thú biến dị ông nhặt từ nơi nào đó về đây chứ?” Ẩn.Quỷ.Lâu



Kỳ lão gia tử nghe xong, nháy mắt gân xanh trên trán bạo khởi[154]: “Ngươi đang nghĩ cái quần gì vậy! Đây là con ruột của ngươi và Thanh Lân đó!”



“Nhưng nhìn nó một chút cũng không giống con của tôi và Kỳ Thanh Lân.”



Kim Dư lộ ra bộ mặt than, nói. Nhưng y vừa mới nói xong, cái cục tròn tròn ở trên giường liền gào khóc, sau đó Kim Dư và Kỳ Thanh Lân nhìn thấy nóc phòng vốn được xây chắc chắn đến cấp độ S tung bay, lộ ra cái động lớn. Từ động lớn truyền đến một tiếng kêu xúi quẩy.



“......”



Kỳ lão gia tử đối với việc này tỏ vẻ đã thấy nhưng không thể trách, khụ một tiếng rồi nói: “Gì đó, giọng của nó có chứa lực công kích sóng âm, này hẳn chính là dị năng của nó. Mặc khác, nếu nó khóc, cơ bản không tới một tiếng đồng hồ thì không dừng, ai dỗ cũng không được. Thằng chắt của ta lợi hại lắm đúng không!”



Hung hăng co giật khóe miệng, Kim Dư tiến thẳng đến bên giường, chờ con kỳ lân nhỏ có hoa văn ngựa vằn mở miệng liền nói: “Khóc nữa liền đôn[155] con lên.”



“...... Oa a a oa, oa......”



“Ta đã nói ai cũng dỗ không nổi mà.” Kỳ lão gia tử tỏ vẻ bình tĩnh.



“Được rồi, còn khóc nữa thì không có cơm ăn, không cho con kim tệ, tương lai không cho con tiền tiêu vặt, làm con không tìm được lão bà, mỗi ngày đều phải sống dưới áp lực tinh thần của ba ruột con và áp lực thân thể của cha ruột con.”



Nói nha, ngươi xác định là ngươi đang dỗ con mà không phải đang uy hiếp sao?! Rất hung tàn đó!



Kỳ lão gia tử vừa định nhắc lại, tiếng khóc liền im bặt, con kỳ lân nhỏ hoa văn ngựa vằn nằm trên giường trừng lớn hai mắt cả một bộ dáng không thể tin nhìn Kim Dư, nghẹn đến nội thương.



Nhìn thằng nhóc đã bị dọa ngốc, Kim Dư rốt cục nhịn không được mà nở nụ cười, trong lòng dâng lên cảm giác yêu thích và thân thiết. Liền dịu dàng cười, dùng ngón tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, sau đó, dùng lực chổng bốn cái vó kia lên trời. Ẩn_Quỷ_Lâu



“Được rồi. Tuy con lớn lên có chút quái, nhưng ba ba vẫn sẽ thật yêu thương con~” Kim Dư ôm viên cầu nhỏ lên, sau đó cúi đầu cọ cọ.



Kỳ Thanh Lân nhìn thấy động tác kia, ánh mắt tối xuống, bỗng trào lên cảm giác thỏa mãn vô cùng, cái mặt than muốn chết quanh năm lộ ra nụ cười tươi hù chết người.
Linh Sùng nhìn Đoàn Tử mặt đầy vẻ không thể tin, rống lớn. Sau đó áp khí trong phòng đột nhiên giảm xuống cực điểm.



“Linh Hầu Tử, ngươi cả đời này đừng nghĩ được mang Mậu Ảnh đi. Trừ phi anh sinh ra một con ngựa vằn!!”



Anh mới là ngựa vằn, cả nhà anh đều là ngựa vằn!!



Kim Dư tái mét mặt mày, y có thể nói với con y như thế, nhưng nếu người khác dám nói con y như vậy, y không đánh chết sẽ không buông tha!!



Không cần đợi Kim Dư tự mình động thủ, Kỳ cha đã trực tiếp đóng đinh Linh Sùng đứng ngay tại chỗ, sau đó, một đám dị thú đồng loạt hướng lên người tên này làm ra đủ loại tiếp đón.



Sét đánh, chôn sống, cào nát mặt gì đó đều có đủ….Con khỉ nhỏ ở một bên dùng hai móng vuốt che mắt lại không đành lòng nhìn sang. Mẹ nó hung tàn quá, chủ nhân, không phải tôi không giúp anh, nhưng thật sự không đấu lại cả một đám hung tàn kia a! Hơn nữa Tiểu Bảo còn đang trừng tôi kìa.



Sau khi Linh Sùng được hưởng thụ một phen lễ rửa tội, liền quỳ rạp trên mặt đất, có thở ra chứ không có hít vào. Hắn thề lần sau sẽ không loạn nói nữa! Hơn nữa trở về liền nâng cấp thị lực lên 5.0 ngay!! Trong lòng nghĩ cái thằng nhóc kia là con ngựa vằn là được rồi. T_T



“Khụ khụ, cái kia, quấy rầy chút, lão đệ a, anh đến nói với cậu một tiếng, tháng sau anh và Toa Toa kết hôn. Đến lúc đó cậu nhất định phải tới tham dự hôn lễ của đại ca a!” Trương Lương Sơn bước qua người Linh Sùng đang hấp hối, đưa thiệp cưới. “Ha ha, thằng cháu nhỏ thật đáng yêu. Y chang như cha nó.”



“…..” Kỳ Thanh Lân xem như nể mặt cậu cả quyết định không đập chết tên này. Hắn là hắc kỳ lân, con hắn là hỗn độn kỳ lân, mẹ nó giống chỗ nào?!



Kim Dư nhìn tấm thiệp cưới ngược lại đầy vẻ cao hứng, sau đó nhìn ngày lại im lặng mất vài giây, ngẩng đầu nhìn lão ca nhà mình.



“Anh còn có gì muốn nói?”



Trương Lương Sơn nghe thế thì khụ hai tiếng, sau đó chỉnh đốn lại, mặt đầy khổ bức, nói: “Huynh đệ a, cậu cần phải giúp lão ca a! Mẹ nó cả nhà bên vợ hết chị vợ lại đến anh rể đều dã man chịu không nổi a!! Cả một đám cọp mẹ nhà Bạch gia nói, nếu trước lễ kết hôn một ngày mà ông còn không tìm được người ở nhà mẹ đẻ, liền không cho ông cưới vợ a!!”



Kim Dư liền hắc tuyến, sau đó nhớ đến nữ vương Bạch Lăng giống như cọp mẹ lại run rẩy người. Vỗ vỗ bả vai Trương Lương Sơn, thâm trầm nói:



“Xin nén bi thương, đại ca.” Nữ là lão hổ, nam là huyền vũ, rất hung tàn a.



Ngao ngao ~