Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 72 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Trong lúc ông chủ Kim và hiệu trưởng Hồ Ly vì tiền trà nước mà không ngừng nhỏ to tranh luận, thì đa phần học viên trong đấu trường đã tìm được dị thú thông qua tinh thần lực hoặc dị năng của mình.
Trên mặt bọn họ không ngừng toát lên nét vui vẻ vô cùng khoái hoạt. Nụ cười phát ra từ nội tâm khiến người ta cảm thấy có chút không thể dời mắt. Phi thường sáng lạn.
Mà trừ chuyện này ra, vẫn là có hơn một ngàn học viên không tìm được dị thú. Vẻ mặt của bọn họ cực kỳ tương phản với những học viên tìm được dị thú. Trừ bỏ uể oải hoặc mím chặt môi, có rất nhiều học viên đang liều mạng giãy dụa chạy đến những dị thú đã chọn chủ nhân, liều mạng phóng thích tinh thần lực và dị năng của mình, hi vọng có kỳ tích xuất hiện.
Nhưng mà, đã gọi là kỳ tích, thì sẽ không dễ dàng phát sinh.
Đến cuối cùng, không khí hưng phấn, kích động ban đầu chậm rãi trở nên an tĩnh, yên lặng lại. Hiển nhiên, số lượng học viên tìm được dị thú không bằng phân nửa số ban đầu, cho nên trong lúc nhất thời, khó chịu u buồn trở thành cảm xúc chính.
“Ai, nhóc con, lão không quậy với cậu nữa. Hiện tại bản hiệu trưởng phải đi trấn an học sinh của lão. Mấy đứa này đều tinh anh tương lai. Nếu giờ mà mất đi niềm tin gì gì đó, vậy thật sự là lỗ nặng a.” Hiệu trưởng Hồ Ly nhìn thấy tình huống như vậy vội vàng vất Kim Dư sang một bên, ông chủ Kim quyết định lấy hai cái thất thải cẩm vũ làm tạ lễ cũng không để mắt tới.
Hồ lão nhìn vẻ mặt uể oải của hơn một ngàn học viên, đứng thẳng người, dùng công phu sư tử hống đặc biệt của lão mà nói với đám học viên:
“Cuộc tuyển chọn hình như đã muốn kết thúc rồi. Có người vui mừng có người sầu lo, đây cũng là kết quả lão đã dự liệu từ trước.”
Hồ lão vừa dứt lời, mấy đứa học viên không chọn được dị thú lập tức giống như van xả nước, nức nở thành tiếng, thậm chí có đứa còn há mồm oa oa khóc lớn.
“Khóc cái gì mà khóc!” Hồ lão mãnh liệt rống khiến cả đám giật mình, đem tiếng khóc nghẹn đầy một bụng.
“Nếu các cậu có thể từ trong hàng hà sa số người được học viện săn bắn Hoàng Gia tuyển chọn nhập học, lại vượt qua được thử thách thí luyện! Vậy chứng tỏ các cậu đều là những học sinh ưu tú! Chứng tỏ các cậu đều có tiềm lực có thể phát triển cực đại, có thể trở thành anh hùng đệ nhất hoặc thợ săn cấp mười!! Nếu đã là vậy thì tại sao phải khóc?! Các cậu hẳn là nên cười mới đúng! Còn phải cười ha ha!”
“Đứa nào làm bậy vậy. Sao lại làm ra loại chuyện khiến người ta khinh thường thế?”
“Hừ, đã nói mà, cái thằng kia trẻ như vậy, sao bên người lại có nhiều dị thú cấp A như vậy chứ? Một người lại bằng cả một gia tộc! Nguyên lai là trộm cướp….”
“Sao lại vậy a? Tôi thấy y thoạt nhìn là người rất khiêm tốn mà?”
“Phi! Tiểu bạch kiểm[53] thì làm sao tin cho nổi?”
Trong tích tắc, toàn bộ hội trường đều vang đủ loại thanh âm thảo luận, châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán. Mới đầu thì còn rất nhỏ, càng về sau lại càng lúc càng lớn. Cuối cùng trở nên vô pháp vô thiên.
Mà trong lúc này, Kim Dư lòng đầy căm phẫn nhìn thiếu niên thiếu nữ, một khóe miệng khẽ nhếch, một ánh mắt đắc ý ở trước mặt.
“Này thật đúng là… Không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch a.”
Kim Dư chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén lộ ra ám quang. “Tiện nhân!! Dám đoạt dị thú của ông!!”
“Mấy người muốn chết.”
Nháy mắt, toàn bộ không khí trong hội trường, ngưng trệ.