Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 73 :

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


Lúc Kim Dư vừa nói ra, đúng lúc lại trúng ngay thời điểm âm lượng bàn tán đột ngột giảm xuống, khiến cho giọng nói bị phóng đại gấp trăm lần, vang vọng khắp toàn trường.



Lời nói cường hãn lại trắng trợn khiến mấy ngàn người phải câm nín trong nháy mắt. Đại đa số đều dùng loại ánh mắt cực kỳ đáng sợ nhìn Kim Dư.



Này cũng quá là cường hãn rồi… Theo lý thuyết thì nói như vậy cũng là hợp tình hợp lý, sao lại có thể làm ra loại việc trộm cướp dơ bẩn như vậy a? Huống hồ, đây lại là giám khảo do hiệu trưởng đích thân mời đến, dựa vào nhãn lực của hiệu trưởng, nhất định là không nhìn lầm đâu?



Cho nên, chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, tập thể vốn còn đang khinh bỉ Kim Dư ít nhiều đều chuyển biến tâm tưởng. Chẳng qua hiện giờ vẫn không thể xác định ai đúng ai sai, cho nên mấy ngàn người trong hội trường đều chỉ biết trợn mắt nhìn lên bốn màn ảnh rộng phía trên, hưng phấn nhìn sự việc tiếp diễn.



Tiêu điểm hiển nhiên là cuộc tranh đấu giữa Kim Dư và một nam một nữ kia rồi. Mặc kệ Kim Dư hay là hai người kia xông lên, cũng đều sẽ trở thành tình huống nguy cấp, cho nên nhất định phải giữ vững.



Chẳng qua, hai người nam nữ vừa xông lên này chưa từng trải qua sóng to gió lớn, trong khi đó, con cá voi thời tiền sử kia lại phản ứng rất mau. Kim Dư vừa nói câu mấy người muốn chết xong, cũng không thả Nhị Hắc đi cắn người, chỉ quay đầu nói với thiếu nữ một câu:



“Vị cô nương này, cô tới xem náo nhiệt gì vậy? Cô và dị thú nhà tôi có quan hệ gì sao? Đừng nói tới việc tôi đã dùng sức chín trâu hai hổ thiếu chút nữa đã hôn mê cứu sống Đại Bạch một mạng khiến nó cảm động nhận chủ, cho dù trước kia nó thật sự có chủ nhân, thì người đó tuyệt đối không phải là cô! Một kẻ có dị năng thấp tới mức cho dù chỉ là một con dị thú cấp B cũng không đủ thực lực để ký kết. Cô nói cô là chủ nhân của một con dị thú cấp A+ á?! Cô nương, cô gần đây có phải là bị tình nhân đá cho nên mới chạy tới đây loạn cắn người không hả? Nói mát thì ai nói cũng được, nhưng mà không có não như cô thì tôi lần đầu tiên thấy.” Kim Dư lạnh lùng cười, con đàn bà này tuyệt đối không phải là chủ nhân của Đại Bạch. Thương thế của nó là do bị một tên chủ nhân cặn bã dùng súng gây ra. Con đàn bà này đã không có não như vậy, có thể thấy thằng kia cũng chả thông minh gì lắm.



“Mi!!” Cô gái nghe Kim Dư nói xong sắc mặc lập tức biến đổi, ngay cả ánh mắt của tên thanh niên bên cạnh cũng hơi trầm xuống. Lúc nãy gã thấy con kim sư hống thì có điểm kích động hơi quá. Sau khi thông qua dụng cụ giám định mini, gã đã xác nhận con kim sư hống kia chính là vật thí nghiệm của Sở nghiên cứu Long gia lúc trước đào tẩu. Nhưng gã lại khiếp sợ phát hiện ra, con kim sư hống cấp S đã lại khôi phục bộ dáng cấp A+ nguyên bản, hơn nữa, vô luận là tinh thần hay thể chất đều không biểu hiện ra một tia tình huống khác thường nào.



Long Trường Lệ sầm mặt. Gã đã tính sai. Trước kia, gã còn cho rằng mặc kệ là ai tiếp nhận hay thu lưu con kim sư hống này, cho dù có thể trấn trụ được nó, cũng tuyệt đối không thể giải quyết được tình huống phức tạp trong cơ thể nó, cho nên chỉ cần tìm được nơi con kim sư hống kia ở, gã liền có thể bật người bắt nó lại —— vô luận là từ thực lực hay là thế lực mà nói, gã tin chỉ cần bản thân gã nói gã chính là chủ nhân của con kim sư hống kia, còn làm ra vài thứ ‘hợp lý’ khiến con kim sư hống kia co giật một chút là được. Dựa vào thực lực của Long gia, việc thu hồi lại kim sư hống là việc dễ như trở bàn tay!!



Nhưng hiện tại xem ra, lại phát sinh phiền toái rồi.



Gã không có cách để chứng minh con kim sư hống này là dị thú của gã. Mà cái tên nhân loại thu lưu con kim sư hống kia, tuy nhìn qua rất yếu đuối, nhưng tính tình lại cương nghị quả quyết, hoàn toàn không thể uy hiếp hay dụ lợi được. Hơn nữa, hiện giờ trong mắt người này tràn đầy ý khinh miệt băng lãnh. Long Trường Lệ liền tính toán, tâm niệm thay đổi cực nhanh, quyết định.




Câu nói sau cùng Kim Dư nói rất nhỏ, nhưng Kỳ Thanh Lân, Kim Dư và Sơn Bạch Lộc đều nghe thấy. Hai mắt Long Trường Tiêu chợt lóe sáng sau đó lại khôi phục như thường, thản nhiên nói: “Gã là người trong tộc. Tôi đã tách ra ở riêng. Sao lại có thể đánh đồng như thế?”



Kim Dư và Kim Khiêm còn có Kỳ Thanh Lân nhất tề nhướn mày nhìn Long Trường Tiêu. Hắn vội ho vài tiếng: “Công binh xưởng của tôi không bằng Long Không.”



“…Xí, anh đang mọc lông[54] hả, có mấy người tuổi trẻ tuấn kiệt đầy hứa hẹn như chúng tôi, còn sợ không chơi tàn được cái công binh xưởng của gã sao! Thiếu cái gì nữa?” Kim Dư tiếp tục nói thầm vài câu với Long Trường Tiêu.



“Còn thiếu khoáng sản hiếm có. Cái này sau này nói tiếp đi. Cậu không phải đã quên mất còn có một người cũng đang tìm tra đó chứ?” Long Trường Tiêu có chút xấu hổ. Nói chuyện với người này thì không thể nào bình thường cho được. Vài người liền chơi tàn cả một cái công binh xưởng? Còn dám nói! Bất quá, quả là bạn bè…. Nếu hắn sớm quen người này thì tốt rồi.



Ông chủ Kim được Long Trường Tiêu nhắc nhở liền nhớ tới còn có một em dữ dằn thiếu não bị y lơ nãy giờ, có chút xấu hổ, sau đó nhanh chóng xoay người hướng tới cô ả đang dại ra kia. “Ặc, vị này, cô rốt cuộc là tới để làm gì?”



Lúc này tinh thần của vị mỹ nữ kia đã có chút không xong, đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Đại Bạch dùng đuôi giúp Tiểu Bảo đang bám riết không tha cái đầu Vượng Vượng, sau đó không cẩn thận một cái, Đại Bạch dùng sức quá độ, Tiểu Bảo liền ngao một tiếng giương nanh múa vuốt hướng tới ả….. Ngay sau đó, kiểu tóc lẫn khuôn mặt đều thành mây bay.



"A a a ————mặt ta ——! !" Mỹ nhân thét đến đinh tai nhức óc, Kim Dư hận không thể nhét lỗ tai vào trong.



“Cái gì vậy, cảm phiền cô ngừng thét có được không? Ê! Đó là quốc bảo đó! Cô dám đánh nó, tôi đánh cô a!!” Kim Dư nhìn động tác của cô ả kia thì xù lông lên. Mắt thấy tình cảnh súng sắp cướp cò, bỗng nhiên một vị nam tử mặc thường phục màu đen xuất hiện ngay bên người cô ả kia, vươn tay túm lấy da gáy của Tiểu Bảo, xách nó xuống, đặt vào trong tay Kim Dư, sau lại nhìn về phía Đại Bạch, vẻ mặt rất chi là thâm tình:



“Bạch Hổ, tao rốt cục cũng đã tìm được mày. Mau trở lại bên cạnh tao đi.”



“Đến em gái mày!”