Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 1 :

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


Số 15 đường Phỉ Thúy là một cửa tiệm bán nến.



Cửa tiệm này trông hết sức bình thường, tên cửa tiệm cũng rất đỗi bình thường – “Quang Minh”.



Hôm ấy, có một vị khách kỳ lạ đến cửa tiệm.



Lúc vị khách đó đẩy cửa bước vào, Hứa Tâm An đang cúi đầu lau mắt kính.



Khi nghe tiếng chuông cửa vang lên “kính coong”, cô vội nhiệt tình chào đón: “Kính chào quý khách.”



Hứa Tâm An vừa nói vừa ngẩng đầu trong vô thức, liền nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi cao ráo đang bước vào. Anh ta có mái tóc màu nâu đỏ, sống mũi rất cao, đôi mắt sang ngời mang đến cho người khác cảm giác rất dễ chịu, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai.



Hứa Tâm An nhanh chóng đeo kính lên, thì ra là một soái ca, phải ngắm thật kỹ mới được, ngắm cho đã con mắt rồi tâm trạng cũng sẽ vui hơn.



“Cô là chủ tiệm hay nhân viên làm công vậy?” Soái ca hỏi.



Hứa Tâm An ngẩn người một lúc, người này hỏi vậy có ý gì nhỉ?



“Xin hỏi anh muốn mua gì? Tiệm chúng tôi chuyên kinh doanh các loại nến, nến phục vụ đám cưới, đám tang, nến chiếu sáng, trang trí, loại nào cũng có, còn cả nến điện từ, vừa hiệu quả vừa bảo vệ môi trường, lại tiện lợi và hợp mỹ quan. Hôm nay là Halloween, tiệm chúng tôi bán kèm cả mặt nạ quỷ và đèn bí đỏ, khuyến mãi đặc biệt mua một tặng ba. Chưa hết đâu, chỉ cần ghé thăm tiệm là được tặng thêm kẹo nữa đấy.”



“Cô là chủ tiệm hay nhân viên làm công?” Khuôn mặt của soái ca tóc đỏ rực vẫn lạnh tanh, phớt lờ hoàn toàn lời giới thiệu nhiệt tình của Hứa Tâm An, nghiêm nghị hỏi lại câu kia lần nữa.



Thái độ anh ta khó chịu, chẳng lịch sự chút nào. Hứa Tâm An thấy ngắm cũng đã mắt thật, nhưng tiếc là không khiến tâm trạng người ta trở nên vui vẻ, chàng trai này có đẹp hơn nữa vẫn phải trừ anh ta vài điểm.



“Tôi chính là chủ tiệm.” Hứa Tâm An thật sự muốn biết, khách đến tiệm của cô mua nến thôi mà, là chủ tiêm hay nhân viên tiếp đón thì có gì khác biệt.



“Là cô sao?” chàng trai nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hứa Tâm An một lượt, dường như có chút hoài nghi.



Hứa Tâm An mỉm cười với anh ta, muốn tin hay không thì tùy, tặng anh nụ cười miễn phí này đấy. Bây giờ bán nến thôi cũng khó khăn đến thế, kinh doanh đúng là chẳng dễ tẹo nào.



Khóe miệng của chàng trai khẽ cong lên: “Tôi là Tất Phương.”



“Ừm.”



Là Tất Phương thì sao chứ? Nếu anh ta nói mình là Hoàng Hà, cô có thể đáp lại ở đây không có Trường Giang. Nhưng anh ta bảo mình là Tất Phương, cô thì không biết Tất Phương thường đi đôi với thứ gì. Hơn nữa giọng điệu của anh ta quá đỗi ngạo mạn, cô lại âm thầm trừ anh ta thêm vài điểm.


Hứa Tâm An đẩy gọng kính, rất muốn nói với anh ta là, khỏi mất công tìm tiệm Tìm Cái Chết để cầu chết làm chi, vì loại người như anh ta – không những ngạo mạn, tự cao tự đại, bất lịch sự lại thiếu gia giáo, hở ra là nhạo báng người khác, ra đường thêm vài lần thì sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết. Tuy nhiên cô không thể nói như thế được, vì cô không phải loại người như anh ta, cô vừa lễ độ vừa hiền hậu. Bởi thế cô đang cân nhắc xem nên báo cảnh sát giúp anh ta tìm người nhà hay nên đưa anh ta vào bệnh viện nào đó.



Lúc này Tất Phương lại lên tiếng hỏi: “Chủ tiệm thật sự đang ở đâu?”



“Đi du lịch rồi.” Hứa Tâm An thành thật trả lời.



Cửa tiệm này vốn do cha cô kinh doanh, tuy từ nhỏ cô đã quản lý việc trong tiệm nhưng chỉ là phụ việc mà thôi. Sở thích của co là đọc sách, cô áo ước mở một tiệm cà phê sách. Tuy nhiên, mỗi khi cô lên tiếng đề nghị “Tiệm nến khó kinh doanh lắm, hay chúng ta đổi sang tiệm cà phê sách đi” thì cha cô liền nói sẽ đánh chết cô, bởi vậy cô đành ngậm ngùi cho qua.



Cha cô đã không đồng ý đề nghị của cô thì thôi, lại đột ngột tuyên bố muốn thực hiện ước mơ thời trẻ là đi du lịch vòng quanh thế giới, rồi ông cứ thế bỏ lại cửa tiệm đi mất, khi ra đến sân bay mới gọi cho cô, “Con gái, tiệm nến giao lại cho con đó, cha đi chơi một chút rồi về ngay, nhanh lắm, chỉ mấy năm thôi à.”



Thật quá đáng, “mấy năm” mà bảo “nhanh lắm”.



Hơn nữa ông cũng biết già rồi phải thực hiện “ước mơ thời trẻ”, sao ông không để cô thực hiện ước mơ của mình nhân lúc cô “còn trẻ” cơ chứ, doanh thu của tiệm nến nhất định không bằng tiệm cà phê sách rồi.



Hứa Tâm An bị cha cô chọc tức muốn chết, song muốn mắng cũng không mắng được, bởi vì ông không những cố tình chạy tới những câu lạc bộ hẻo lánh hoặc nhưng hang đồng thần bí không sao liên lạc được, còn kể lể là không có nhiều tiền cần phải tiết kiệm. Thỉnh thoảng ông mới gửi email kể về chuyến du lịch, lâu thật lâu mới gọi một cuộc điện thoại chứng minh mình chưa chết. Mới đó đã hơn ba tháng trôi qua.



“Khi nào thì trở về?” Tất Phương hỏi.



“Ông ấy nói sớm thôi, chỉ khoảng mấy năm.” Lần này nụ cười của Hứa Tâm An là thật lòng, bởi cô thấy gương mặt Tất Phương tái mét.



Tất Phương trừng mắt nhìn cô: “Thôi bỏ đi, cô chẳng biết gì hết, cho dù tìm được Nến Hồn cũng không niệm chú được.”



“Đúng là thế đó.” Hứa Tâm An phụ họa.



“Tôi nên đi tìm cửa tiệm khác thôi.”



Hứa Tâm An chợt tươi tỉnh hẳn, tốt lắm, quyết định sang suốt.



Vẻ mặt Tất phương vô cũng miễn cưỡng, vừa đi vừa nói cửa tiệm này là gần nhất, không ngờ lại sắp dẹp tiệm, khiến anh ta phải đi tới nơi xa xôi để kiếm tiệm Tìm Cái Chết, đúng là mệt mỏi, phiền phức quá, đúng là abc xyz gì gì đó…



“Kính coong”, cửa tiệm mở ra rồi đóng lại trong tiếng chửi thề của Tất Phương.



“Phù~” Hứa Tâm An thở một hơi dài, cuối cùng thì vị thần vị thần kinh kia cũng đi rồi.