Cửa Tiệm Cổ Quái
Chương 12 :
Ngày đăng: 18:48 18/04/20
Hứa Tâm An tiện tay dọn dẹp lại giá hàng, một lúc sau cô lại nghĩ, không biết tiệm Tìm Cái Chết xui xẻo tiếp theo sẽ là tiệm nào đây? Đừng nói anh ta chạy sang cửa tiệm kế bên rồi lại nói y chang những lời lúc nãy đấy nhé? Hứa Tâm An ra trước cửa đứng ngó tới ngó lui một hồi, hình như xung quanh không có gì khác thường. Cô bèn quay lại tiệm, ngồi trước bàn tính tiền, theo thói quen lại tháo kính xuống lau đi lau lại, đúng lúc ấy thì tiếng chuông “kính coong” vang lên, cửa tiệm lại mở ra.
“Xin chào quý khách.” Hứa Tâm An vừa nói vừa ngẩng đầu theo thói quen, cô mơ hồ nhìn thấy mấy bóng dáng nhỏ nhắn, vội đeo kính lên, lúc này mới thấy rõ là có mấy người bạn nhỏ đang đeo mặt nạ quỷ, chúng ríu rít cười nói: “Chị ơi, mau nộp kẹo ra đây.”
Hứa Tâm An cười to, lấy hai nắm kẹp trên bàn đưa cho lũ trẻ. Lũ trẻ vui lắm, đồng thanh kêu to “Halloween vui vẻ” rồi chạy mất.
Hứa Tâm An nhìn theo bóng lưng hoan hỉ của lũ trẻ rồi bật cười, lại nhớ tới anh chàng đẹp trai tóc đỏ tự xưng là Tất Phương kia, cuộc sống tươi đẹp thế này, anh ta lại muốn tìm tới cái chết”. Mong người nhà sớm tìm được anh ta, cũng mong bệnh của anh ta sớm được chữa khỏi.
Tối hôm đó Hứa Tâm An gửi email cho cha mình - Hứa Đức An.
“Cha kính yêu, cha có khỏe không?
Đã lâu rồi con không nhận được tin tức của cha, đừng nói với con là cha bị nữ vương của bộ lạc nào bắt về làm chồng rồi nhé.
Con kể cha nghe, hôm nay có một vị khách kì quặc đến tiệm chúng ta, là một bệnh nhân thần kinh rất đẹp trai.
Anh ta nói mình là Tất Phương, còn hậm hực trách con tại sao không biết anh ta. Anh ta nói tiệm nhà mình là tiệm Tìm Cái Chết, anh ta muốn tìm Nến Hồn gì đó, nói là phải đốt cháy rồi niệm chú thì anh ta mới có thể thật sự chết đi.
Đây là cách chết có trí hoang tưởng nhất mà con từng được nghe. Cha xem, cha không ở đây, tiệm xảy ra bao nhiêu là chuyện thú vị đây này, nên cha chơi nhiều nhiều rồi thì mau trở về đi, nếu không con sẽ biến tiệm này thành cà phê sách đó.
Con cũng nghĩ ra tên tiệm cà phê rồi, gọi là “Phản nghịch” hoặc “Con gái đánh không chết”, cha thấy sao, tên cũng hay lắm phải không? Con nghĩ kinh doanh cà phê sách nhất định sẽ tốt hơn kinh doanh nến gấp cả trăm lần.
Chúc cha mọi chuyện đều bình an, sớm ngày trở về.
Con gái Tâm An.”
Sau khi lá thư được gởi đi, giống như mọi lần, qua vài ngày vẫn chưa có hồi âm, Hứa Tâm An cũng không mấy bận tâm.
Một tuần sau, Hứa Tâm An vừa gói xong một bộ nến hỷ cho của khách hàng đặt trên mạng thì điện thoại đổ chuông, vừa bắt máy cô liền nghe được giọng cha mình thật lớn: “Con gái! Con gái! Con nói Tất Phương sao? Là Tất Phương thật sao?”
Hứa Tâm An hờ hững đáp, “Lâu lắm rồi cha của con mới gọi điện về, vậy mà chỉ bận tâm chuyện của khách hang, không them hỏi han gì đến con là sao?”
“À! Con gái, con có khỏe không? Rồi nhé, mau nói cha biết Tất Phương đó trông thế nào?”
“Thì cũng giống người bình thường thôi, không thiếu tay cũng chả thiếu chân, rất bất lịch sự, nói chuyện cũng rất kì quái. Con nghĩ anh ta có vấn đề về thần kinh. Còn nữa, sao cha lại vồn vã như vậy, chỉ là một vị khách quái gở thôi mà, cha làm như con gặp phải yêu quái ấy.”
“Không không, cậu ta không bị thần kinh, cậu ta là yêu quái thật đấy.” Cha Hứa vẫn còn rất kích động. “À, không phải. Cậu không phải yêu quái, chắc là đẳng cấp thần rồi.”
“Thật ạ? Thần tiên và yêu quái có khác nhau ư? Tại sao anh ta không phải yêu quái mà là thần tiên?”
“…” Cha Hứa cứng họng, nhưng nhịn không được phải giải thích: “Thần và tiên cũng không giống nhau.”
Hứa Tâm An ngơ ngác, thật không thể tin nổi, vị thần này, anh có hiểu tiếng người không đấy? Cô mỉm cười đáp: “Tôi bảo anh cút đi, anh không ngại chứ?”
Tất Phương nhướng mày: “Cô còn nhớ tôi là ai không?” rồi bày ra biểu cảm: Dám đuổi thần linh, lá gan cô chắc phải lớn một cách khác thường.
“Đương nhiên là nhớ.” Hứa Tâm An tiếp tục mỉm cười, “À, đúng rồi, anh đợi một lát. Tôi đi viết thông báo trước đã.” Cô cầm lấy phấn và giẻ lau bảng, xóa hết thông báo giảm giá sản phẩm, viết một thông báo mới lên chiếc bảng đen gần quầy tính tiền.
Chỉ một lúc sau đã viết xong, cô cố tình viết thật to, thật đậm để gây sự chú ý “Cửa tiệm này không đón tiếp yêu quái”.
“Cảm ơn.” Cô mỉm cười tỏ ý muốn gọi Tất Phương hãy đọc thông báo.
Tất Phương nhìn hết sức chăm chú rồi đưa ra nhận xét: “Chữ xấu quá!”
Hứa Tâm An trừng mắt, đúng là không thể khách sáo dịu dàng với vị thần này được.
“Vị thần này, xin lỗi nhưng tiệm chúng tôi không thể tiếp đãi ngài.”
Có điều Tất Phương vẫn bỏ ngoài tai, không những không chịu đi còn hỏi: “Gần đây chủ tiệm có liên lạc với cô không? Ông ấy còn sống chứ?”
Hứa Tâm An bực bội, hỏi ngược lại: “Chẳng phải anh muốn đi ‘tìm cái chết’ ư? Sao giờ vẫn chưa chết?”
“Chủ hai cửa tiệm tôi đến đều chết rồi. Người mất, tiệm cũng không còn, tôi đành quay về đây.”
Hứa Tâm An sửng sốt.
Nhìn vẻ mặt của Tất Phương không giống như đang nói đùa.
Hứa Tâm An chau mày, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
“Không phải do anh làm chứ?”
“Cô bị ngớ ngẩn à?” Tất Phương tức giận. “Tiệm Tìm Cái Chết không còn thì làm sao tôi chết được.”
“Ừ.” Hứa Tâm An đẩy nhẹ gọng kính, “Thật đáng tiếc.”
Tất Phương liếc Hứa Tâm An: “Không được mỉa mai thần linh, thật vô phép.”
Không ngờ tên này còn biết đến lễ phép. Hứa Tâm An trừng mắt đáp trả lại Tất Phương: “Ý tôi là thấy hai tiệm kia đều gặp tai họa, tôi rất lấy làm tiếc.”
“Giờ chỉ còn mỗi tiệm nhà cô thôi.”
Nên anh ta mới quay lại đây? Chạy đến nơi xa xôi vạn dặm rồi quay về, anh ta rất buồn bực, đúng là tích đầy một bụng tức.