Cửa Tiệm Cổ Quái
Chương 4 :
Ngày đăng: 18:48 18/04/20
Hứa Tâm An bỗng run lên cầm cập, tim đập lỗi nửa nhịp.
Cô bị trúng tà hay gặp ma?
Không không, phải phân tích từ góc độ khoa học, nhất định cốc nước vửa rồi có vấn đề, cô bị bỏ thuốc rồi, lúc này cô đang gặp ảo giác. Hứa Tâm An lại véo mình thật mạnh, vẫn thấy rất đau. Cô thoáng nhìn di động, vẫn không có sóng. Nhưng cô muốn thử gọi về điện thoại trong cửa hàng xem sao –
Không gọi được, đúng là không có sóng điện thoại.
Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Hứa Tâm An hít sâu, mò tới bên góc tường tìm vị trí
cánh cửa. Thị giác dễ đánh lừa người ta, vậy còn xúc giác thì sao? Cô từ từ nhắm mắt lại tiếp tục mò mẫm, bức tường hơi lạnh, không có cảm giác
bất thường. Cô chưa tìm thấy cánh cửa, xung quanh chỉ có tường.
Hứa Tâm An không khỏi hoảng hốt, ảo giác này quá chân thật. Cô mở mắt nhìn
thử, vị trí này lẽ ra phải có một cánh cửa mới phải, cô lại sờ thêm lần
nữa, không nhận ra cảm giác của gỗ, cô bèn đá mạnh thêm cái nữa, không
phải âm thanh của gỗ, mà dội lại một tiếng “ầm”, là tiếng của tường
xi-măng.
Hứa Tâm An rất muốn chửi thề, thật muốn đánh Ngô Xuyên một trận, đúng là đồ xấu xa, khốn nạn, lừa đảo!
Thôi được rồi, tức giận một chút cũng tốt, sẽ tiếp thêm dung khí cho bản
thân. Hứa Tâm An đeo túi quay đầu nhìn về cửa phòng, bốn bề đều là
tường, không có cửa sổ cũng chẳng có cửa chính, không gian như thế khiến tim cô đập nhanh hơn nữa. Cô nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, lại nhắm mắt
rồi mở mắt. Mẹ kiếp, lần này cô bật ra tiếng chửi thề, vẫn không có cửa
sổ và cánh cửa nào hết.
Hứa Tâm An đứng như trời trồng cả buổi,
chợt nhớ nên nhìn lại thời gian bèn lấy điện thoại ra xem, con số hiện
thị trên màn hình khiến cô hoài nghi, thời gian không trôi sao? Thời
gian không đúng lắm. Cô lại đứng yên một lúc rồi xem đồng hồ, quả nhiên
không thay đổi gì cả.
“Ngô Xuyên, anh ra đây.” Hứa Tâm An hét lớn, nhưng không ai trả lời.
“Anh muốn gì, chúng ta có thể bàn bạc lại, từ từ nói. Đâu cần phải phiền phức thế này, tôi là người rất dễ thương lượng.”
Vẫn không có ai đáp lại cô.
Hứa Tâm An đứng lặng rất lâu, tới nỗi chân tê cứng, cô cũng không rõ do áp
lực tinh thần hay bởi thời gian trôi qua quá lâu. tóm lại cô thấy cứ
đứng ngẩn ra thế này cũng không phải cách hay. Dù thế nào cô cũng phải
tự cứu lấy mình, rồi kiểu gì cũng tìm ra cách phá giải thôi.
Hứa
Tâm An dựa vào tường đi được mấy bước, cẩn thận quan sát khắp nơi, sau
khi đi được một đoạn cô phát hiện khoảng cách giữa cô và bức tường phía
dưới không hề thay đổi. Cô ngoảnh đầu lại nhìn, bức tường phía sau cũng
không có gì khác. Lúc nãy cách cô vài bước, bây giờ khoảng cách vẫn như
thế, rõ ràng cô đã đi được một đoạn rồi.
Tim Hứa Tâm An đập nhanh hơn, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cô cố gắng bình tĩnh lại, đứng yên không đi tiếp nữa.
Bình tình, phải bình tĩnh, phải suy nghĩ ở một góc độ khác. Được rồi, theo
cách nghĩ của pháp sư hàng ma thì nơi này biến thành như vậy là do có
người thi triển pháp thuật – là Ngô Xuyên. Nhưng sao anh ta lại làm như
trí kết giới, có dấu vết của pháp thuật. Nếu cô thấy mình lên tầng hai
mươi hai thì nhất định là ảo giác, người đó đã giăng kết giới ảo giác để lừa cô.”
“Vậy anh vào đây được không? Có thể đưa tôi ra ngoài không?”
“Nhưng cô không có ở đây.”
“Chẳng phải lúc nãy anh nói phát hiện ra kết giới rồi sao? Kết giới ảo giác
trên sân thượng, tôi đang ở đây, pháp thuật biến nơi đây thành tầng hai
mươi hai.”
“Không, cô không còn ở đó nữa. Người đó đã giăng kết
giới ảo giác ở đây nhưng đã phá bỏ rồi dùng kết giới không gian di
chuyển cô đến nơi khác.”
Hứa Tâm An ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu gì hết.
“Có phải sau khi vào trong cô đi đi lại lại xung quanh không?”
“Dĩ nhiên, vào một căn phòng lạ thì ai chẳng đi khắp nơi quan sát. Tôi còn uống một cốc nước.”
“Mặc kệ cốc nước đó đi. Cô đi đi lại lại như vậy chắc là đã đi sang một kết
giới khác, sau đó bị di chuyển tới nơi khác, không còn ở đây nữa.”
“Vậy tôi đang ở đâu?”
“Tôi không biết.”
Hứa Tâm An sắp phát khóc: “Tất Phương, cứu tôi với, tôi sợ.” Trước khi Tất
Phương xuất hiện, thật sự cô không nghĩ đến chuyện sẽ khóc, song bây giờ nghe được giọng nói của anh ta, cô thấy có hy vọng, dù là có mong manh, bỗng dưng cô lại muốn khóc.
“Cô ngốc quá.” Giọng điệu Tất Phương không còn mang vẻ trêu chọc nữa, ngược lại như một tiếng than thở rất
dịu dàng. Hứa Tâm An chớp mắt, nước mắt rơi không ngừng.
“Cô thử mô tả cảnh tượng xung quanh đi.”
“Không có gì hết, bốn phía đều là tường.”
“Cô đang khóc sao?” Giọng Tất Phương dường như đang kinh ngạc.
“Ừ!” Tôi khóc đó, thế nào hả? Cô gặp nạn rồi muốn khóc một chút thì đã làm
sao, “Tất Phương, tôi vẫn sống đúng không? Hay là tôi đã chết rồi, giờ
chỉ là một linh hồn nên mới cảm ứng suy nghĩ được với anh.” Cô phát hiện mình càng lúc càng thuần thục hơn rồi, có thể nói chuyện bình thường
với Tất Phương, không phải cố gắng như lúc nãy.
“Sống hay chết mà cô cũng không phân biệt được sao?” Bản thân Tất Phương cũng không biết
vì sao đột nhiên anh ta có thể nói chuyện bằng suy nghĩ với cô như thế
này, cơ mà ngay cả việc mình sống hay chết mà cô gái này cũng không
biết, cứ ở đó lảm nhảm mãi, đúng là chọc tức anh ta mà.
“Bây giờ
tôi không biết gì cả…” Hứa Tâm An đột nhiên dừng lại, sau đó cô hét lên: “Tất Phương, có rắn, có rắn, có rất nhiều rắn!”