Cửa Tiệm Cổ Quái
Chương 42 :
Ngày đăng: 18:48 18/04/20
Dưới đất đột nhiên có rất nhiều rắn, chúng lè lưỡi, trườn về phía cô. Hứa Tâm An phát hiện
một con rắn đang quẩn quanh tay mình, cô hét lên định ném con rắn trên
tay mình ra xa.
“Được rồi, tin tốt là cô vẫn chưa chết, tin xấu là cô sắp chết rồi.”
“Aaaaaa!” Hứa Tâm An cố gắng hết sức mình hét lên, thở hổn hển: “Mau nghĩ cách! Nghĩ đi! Nghĩ cách!”
“Cô đang làm gì vậy?”
“Đánh rắn!” Lại một con rắn bò lên người Hứa Tâm An, cô khoa tay múa chân vừa nhảy vừa đạp, cầm một con rắn làm vũ khó để đuổi những con khác đang
định bò lên người mình. Đến khi cô nhìn lại mới phát hiện con rắn trên
tay của mình đã biến thành cây chổi, cây chổi ấy còn có lửa.
Cô
không kịp suy nghĩ chuyện gì đang diễn ra, chỉ cầm cây chổi múa may điên cuồng, mấy con nhìn thấy lửa liền lùi về sau, khá nhiều rắn bị đuổi ra
xa. Hứa Tâm An vừa hét vừa cầm cây chổi múa dữ dội hơn. Một lúc sau cô
phát hiện dưới chân mình không còn rắn nữa, song đám rắn vẫn vây quanh
cô vẫn chưa chịu rời đi.
Hứa Tâm An xoay trái xoay phải cảnh giác nhìn chúng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Tất Phương, chỗ tôi xảy ra chuyện rất lạ.”
“Ừ. Chẳng phải nãy giờ luôn có chuyện lạ sao?”
“Anh đang nói chuyện hay đang tìm tôi đó?”
“Vừa nói chuyện vừa tìm.”
“Tìm thế nào?”
“Cảm ứng. Lúc nãy cô có phóng thích năng lượng, cố gắng duy trì đi.”
Hứa Tâm An vừa đổ mồ hôi lạnh vừa sầm mặt, gặp ma rồi chăng? Làm sao duy trì được đây? Cô phóng thích năng lượng quỷ gì vậy?
“Tôi nói anh nghe, lúc nãy có cả một bầy rắn. Sau đó tôi giãy giụa, trong
tay đột nhiên xuất hiện một cây chổi, còn có lửa nữa, tôi dùng chổi lửa
đó đánh đuổi lũ rắn. Bây giờ chúng đang vây quanh tôi, không dám xông
lên. Anh không biết lúc nãy tôi anh dung thế nào đâu, người đó nhất định không phải là tôi rồi.”
Tất Phương bình thản nói: “Lúc cô cầm chổi anh dũng cỡ nào chắc không ai hiểu rõ hơn tôi đâu.”
“Không có gì đáng cười hết!” Hứa Tâm An huơ cây chổi trong tay, dọa vài con rắn muốn tới gần.
Vừa chửi xong cô liền thấy đôi chân mình cũng bị vật gì đó quấn lấy, bèn cúi đầu nhìn.
Toàn là rắn, chân cô, dưới cầu thang, trên mặt đất toàn là rắn. Ngẩng đầu nhìn cũng toàn là rắn.
Lông trên người cô dựng đứng hết cả, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng. Lần này
cho dù biến ra cây chổi cô cũng không còn tay cầm lấy nữa. Hơn nữa đám
rắn lần này không tấn công cô mà chỉ hù dọa, như muốn kéo cô xuống dưới.
Đột nhiên Hứa Tâm An hiểu ra mọi chuyện. Ngô Xuyên biết rõ cô không có pháp lực, không biết pháp thuật, tuy nhiên sự công kích của lũ rắn đã kích
động cô, khiến cô đột nhiên lợi hại hơn. Ngô Xuyên cũng như cô, không
hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta biết không thể tiếp tục kích
động cô nữa. Tiềm năng bị kích phát của cô trong chớp mắt có thể đánh
bại anh ta, nên bây giờ anh ta đang muốn tiêu hao thể lực và giày vò ý
chí của cô.
Hứa Tâm An thấy mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa, cô lại ngẩng đầu lên, cầu thang ở đây có vẻ không cao, cô buông
tay ngã xuống chắc sẽ không chết, nhưng phía dưới toàn là rắn. Cô mặc
kệ, thả lỏng tay ra, thế là rơi xuống.
Hứa Tâm An nhắm chặt mắt,
cố gắng tập trung tinh thần, đồ vật cô quen thuộc nhất, đồ vật cô quen
thuộc nhất… Đột nhiên cả căn phòng sáng rực lên, Hứa Tâm An mở to mắt,
phát hiện khắp nơi toàn là nến, những ngọn nến này còn đang được thắp
sáng.
Trên mặt đấy, dưới cầu thang, toàn là ánh nến ấm áp. Ánh nến xua đuổi đàn rắn, rất nhiều ảo ảnh dần biến mất.
Hứa Tâm An buông tay, trong lòng nhẹ nhõm, cô rơi xuống cầu thang, lúc bị ngã khá đau song cũng may không bị thương.
Nến không còn nữa, đàn rắn lại chui ra. Hứa Tâm An tập trung tinh thần, lần này nắm chặt cây chổi trong tay, trên đầu cây chổi là ngọn lửa cháy
rực, cô quét một lượt, đàn rắn lui đi hết nhưng rồi lập tức trở lại.
Thêm lần nữa, lần nữa! Hứa Tâm An đã có kinh nghiệm nên trong lòng cũng yên
tâm hơn. Cô có thể kéo dài thời gian đợi Tất Phương tìm ra cô, có điều
cảm xúc vui mừng chưa kéo dài quá hai giây thì Hứa Tâm An trượt chân,
suýt ngã nhào xuống đất, “Ầm ầm ầm”, một loạt âm thanh vang lên làm Hứa
Tâm An chăm chăm nhìn xuống, sàn gỗ đột nhiên nứt ra. Tốc độ nứt rất
nhanh, mảng sàn cách chỗ cô hai ba bước đã nứt thê thảm.
Hứa Tâm An hét lớn chạy về phía sau, lúc này cô nghe thấy giọng nói của Tất Phương: “Tìm thấy cô rồi.”