Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 43 :

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


“Anh mau đến đây! Nơi này sắp sập rồi.” Hứa Tâm An lớn tiếng nói, vừa nói vừa nhanh chóng lùi về sau, hình như là nhảy lên bậc thang. Sàn gỗ tiếp tục nứt ra, cầu

thang cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tương tự.



“Nhảy qua cửa sổ!”



“Cái gì?”



“Cửa sổ!”



Hứa Tâm An vừa lui về sau vừa hoảng hốt nhìn xung quanh, gác lửng có một

cửa sổ họa tiết hoa văn, Cô mặc kệ tất cả lao về phía đó, ở phía sau dấy lên một loạt tiếng động, mặt sàn và cầu thang đều sập xuống. Hứa Tâm An lấy hết sức lực, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa sổ ra. Bên ngoài là một

mảng trắng xóa, không thấy đáy, sâu không tưởng nổi.



“Nhảy đi!”



Tất Phương hét lớn. Hứa Tâm An không do dự nữa liền nhảy xuổng. Tiếng ầm ầm vang lên liên hồi ở phía sau, mọi thứ sập hết rồi.



Hứa Tâm An chỉ cảm thấy như mình rơi xuống một vực sâu không đáy, cô hét lên…



“Bụp”, cô rơi xuống một tấm thảm lông vừa mềm lại vừa rắn chắc. Hứa Tâm An kinh ngạc, cô nhìn thấy…



Cô đang ngồi trên một con chim khổng lồ.



Một con chim khổng lồ! Cô thấy mình có thể chạy bộ trên lưng của nó, cánh

của nó rất lớn không nhìn thấy viền. Hứa Tâm An kinh ngạc, ngơ ngác ngồi thừ người ra.



Quan sát kĩ thấy bộ lông của con chim này ngoài

màu xanh đen còn xen lẫn những phiến lông màu nâu đỏ, vô cùng diễm lệ.

Khi nó giang cánh ra, màu nâu xen đỏ ánh lên rạng ngời và chói mắt. Hứa

Tâm An ngơ ngẩn ngồi trên lưng chim hóng gió trời, mặc nó đưa mình bay

lượn, cuối cùng tiếng gió vi vu bên tai cũng kéo cô về thực tại.



“Cô ồn quá đấy!” Là giọng nói của Tất Phương.



Hứa Tâm An không dám chắc, cô đưa tay sờ vào bộ lông của con chim khổng lồ dưới thân mình hỏi: “Là anh sao? Tất Phương?”



“Là tôi.”



“Đây là nguyên hình của anh? Không ngờ hắn có hẳn hai cánh.” Trong truyền thuyết mô tả Điểu tinh chỉ có một cánh thôi, hư cấu à?



“Cho phép cô được khóc trước vẻ đẹp rực rỡ của tôi.”



Hứa Tâm An đang chuẩn bị nói: “Tôi không thèm khóc”, lại phát hiện nước mắt của mình đã rơi xuống từ khi nào rồi. Thế là cô òa lên, nằm gục trên

lưng của Tất Phương lau nước mắt: “Thật sự là anh sao, đẹp trai quá đi.” Thật ra cô có thấy mặt đâu, hơn nữa cô cũng thấy mặt của một con chim

thì chẳng có chỗ nào đẹp cả, “Không phải tôi khóc vì vẻ đẹp của anh, tôi thấy anh tự tin quá nên mới khóc đó.”



“…”


không có lợi ích gì cho anh ta. Nếu anh ta không nói dối về chuyện tiệm

Tìm Cái Chết, vậy chắc chắn anh ta có Nến Hồn của riêng mình. Bất luận

đúng hay sau thì Nến Hồn của các nhà khác cũng chẳng có ích với anh ta.

Thứ anh ta muốn chính là năng lực linh hồn mạnh nhất. Anh ta hút năng

lực linh hồn để tăng cừơng pháp lực gì đó cho bản thân.”



Tất Phương ngồi trên sô-pha nhìn cô, cô gái này đúng là thú vị, vừa mới thoát khỏi cái chết đã phấn chấn như thế.



Hứa Tâm An tiếp tục phân tích: “Có lẽ những vụ án đó đều do anh ta gây ra,

nên mới bảo tôi xóa bài viết. Anh ta không muốn người khác chú ý đến

chuyện này, nếu tiếp tục truy cứu anh ta sẽ bại lộ. Rồi anh ta kiểm tra

năng lực linh hồn của tôi, sau khi xác định tôi có ích mới dẫn tôi đi,

nhốt tôi trong kết giới hòng đoạt năng lực linh hồn của tôi.”



“Thật ra là hắn ra quá cẩn thận nên cuối cùng xôi hỏng bỏng không. Nếu hắn ta thẳng tay bóp cổ cô, nhằm lúc giữa ngưỡng sống chết, ý thức của cô mơ

hồ nhất sẽ dễ dàng đoạt lấy hồn phách.” Tất Phương lạnh lùng nói.



“Cảm ơn ý kiến chuyên môn của anh.” Hứa Tâm An không còn lòng dạ nào đáp lại.



Tất Phương nhún vai: “Sự thật là thế mà, hoặc có lẽ hắn sợ cô phản kháng sẽ để lại manh mối trên vết thương.”



“Không đúng.” Hứa Tâm An nhớ đến chuyện khi sáng: “Anh ta không bóp cổ tôi bởi vì định chuốc thuốc tôi. Lúc nãy chính anh cũng nói, khi ý thức mơ hồ

thì ý niệm sẽ trở nên yếu ớt, lúc ấy sẽ dễ dàng đoạt lấy hồn tôi hơn,

đúng không? Vậy cốc nước đó nhất định có vấn đề. Anh ta nghĩ mọi cách dụ dỗ tôi uống thêm nước.” Nói đến nước cô liền thấy hơi khát, quay đầu

định đi rót nước mới phát hiện ra một chuyện rất quan trọng – Cô không

đeo kính, chẳng trách mọi thứ trong nhà đều mơ hồ.



“Tôi đi lấy mắt kính dự phòng.” Cô vừa nói vừa đi về phía phòng mình.



Đi được vài bước đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô đứng yên tại chỗ, chầm chậm xoay người.



Quả nhiên.



Nhìn về hướng sô-pha, cô chỉ thấy Tất Phương là rõ mồn một, những vật khác

đều mơ mơ hồ hồ do cô không đeo kính. Cô thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.



“Sao thế?” Anh ta hỏi.



Hứa Tâm An mở to miệng, không che giấu nỗi kinh ngạc: “Tất Phương, tôi thấy anh rõ lắm.”



“Ý cô muốn nói đến vẻ ngoài anh tuấn hay nội hàm sâu sắc của tôi?”



Hứa Tâm An đờ mặt ra: “Không có gì mắc cười cả.”



Tất Phương dang rộng hai tay: “Là cô nói đó, thấy tôi rõ mồn một.”



Đúng là không thể đứng đắn nổi, Hứa Tâm An thở dài: “Có lẽ sự tự tin của anh làm mờ mắt của tôi rồi.”