Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 44 :

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


Hứa Tâm An buồn bã đi về phòng mình lấy mắt kính dự phòng, cô nhớ mình để trong ngăn dưới tủ

áo song tìm cả buổi vẫn không tìm thấy nên rất bực bội, kéo hết ngăn này đến ngăn khác để tìm kiếm.



Lúc này Tất Phương cũng bước vào: “Này, lúc nãy tôi đùa thôi.”



“Cũng hài hước lắm.” Hứa Tâm An nhếch miệng, chẳng buồn nói chuyện phiếm với anh ta.



“Được rồi, chúng ta nghiêm túc nói chuyện nào. Cô thấy tôi rõ lắm là có ý gì?”



“Thì tôi bị cận đó, đáng ra không thể nhìn rõ như thế.”



“Ừ.”



Tất Phương hiểu rồi: “Mọi thứ khác đều không nhìn rõ?”



“Ừ.”



Hứa Tâm An chau mày, khẽ chu môi vì cơn tức trong lòng. Tất Phương nhìn

thấy cảnh tượng đó tự nhiên buồn cười, anh ta đã tưởng sẽ không tìm thấy cô gái hung dữ này nữa. Cũng may, cũng may… Anh ta giơ tay xoa đầu cô

gái đang cúi đầu lục lọi đồ đạc trong ngăn kéo tủ, hỏi: “Cô đang tìm gì

thế?”



“Mắt kính.”



‘Là thứ này à?” Anh ta cầm hộp kính bên góc tủ giơ lên.



“Á, đúng rồi.” Hứa Tâm An giành lấy, người cận thị tìm đồ đúng là khó khăn

mà. Đeo kính vào thật tuyệt, mọi thứ xung quanh tức thì rõ ràng. Tâm

trạng của Hứa Tâm An tốt hơn rất nhanh, thế giới cũng trở nên tươi đẹp

hơn.



Tất Phương thấy chỉ có vậy mà cô gái này cũng cười được, bèn cười theo.



Hứa Tâm An hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi có thể nhìn rõ mọi thứ xung

quanh rồi gỡ kính xuống, lấy khăn lau bề mặt kính rồi lại đeo lên, như

vậy càng nhìn rõ hơn. Khi lau xong, cô ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt của Tất Phương ở ngay trước mắt, đột nhiên cô nhớ ra: “Không liên quan tới

chuyện hôm nay.”



“Cái gì không liên quan?”



“Chuyện tôi có

thể nhìn rõ anh ấy. Tôi nhớ ra rồi, lần đầu tiên anh đến tiệm, tôi cũng

đang lau kính. Lúc đó tôi không để ý thôi, đang lau mắt kinh thì anh

bước vào, vậy mà tôi vẫn thấy rất rõ tướng mạo của anh.”



“Ừm.”



“Đẹp trai lóa mắt.” Hứa Tâm An bày ra bộ mặt khoa trương.


“…”



Hứa Tâm An lại cứng họng, cô nghĩ một hồi, lúc nãy quả thật nói không đúng, thế là lại chạy sang nói tiếp.



“Chết rồi thì không thể ăn món ngon được nữa.” - Chiêu này chắc là hiệu nghiệm nhỉ?



“Chết cũng chết rồi, ai còn nhớ đến ăn uống.”



“…”



Hứa Tâm An lại cứng họng. Một lát sau, cô lại dựng cờ khua trống, chạy vào phòng Tất Phương lần nữa.



“Anh nghĩ thử xem, nếu anh thật sự chết đi, thế gian này sẽ không còn người

đẹp trai như anh để ngắm nữa rồi.” – Khiến anh ta thỏa mãn chút hư vinh

của mình có thể giúp anh ta tích cực đối diện với cuộc sống không nhỉ?



“Nên cô thật sự đã yêu tôi rồi đúng không?”



“…”



“Không ngờ tôi chịu đựng ngồi nghe cô nói nhảm lâu như thế, chẳng lẽ tôi cũng lại yêu cô rồi?”



“…”



Hứa Tâm An lại muốn ngẩng đầu than thở, việc gì dùng từ “lại” làm chi, ai mà thèm yêu anh chứ.



“Thôi bỏ đi, anh chết đi cho rồi.” Hứa Tâm An vẫy tay, quay về phòng ngủ.



Không biết não mình úng bao nhiêu lít nước mới hết lời khuyên anh ta như thế, nhất định do hôm nay cô chịu nhiều kinh hãi quá, nên mới ngốc vậy. Đi

ngủ thôi!



Hôm sau Hứa Tâm An thức dậy với đôi mắt gấu trúc, cả đẻm ngủ không ngon, chắc vì bị vị thần nào đó hù dọa mà ra.



Hứa Tâm An uể oải, trưng bộ mặt khó coi tới bàn ăn sáng.



Tất Phương đang vui vẻ ăn cháo trắng thịt nạc, trứng muối với bánh quẩy, khuôn mặt vô cùng hạnh phúc.



Hứa Tâm An nhìn dáng vẻ đó thì bao nhiêu khó chịu cũng tan theo mây khói.

Thôi bỏ đi, tính toán với anh ta làm gì. Có lẽ anh ta nói đúng, nỗi lòng và suy nghĩ của kẻ trường sinh bất lão ấy cô không thể thấu hiểu được,

cũng có thể anh ta đơn giản nên dễ thỏa mãn. Đúng như những gì anh ta

nói, mọi thứ như vậy, là quá đủ rồi, chỉ cần như thế thôi.



Nhưng cô vẫn thấy đáng tiếc.



“Tôi nói cô nghe này, tôi thấy mình không yêu cô.” Tất Phương đột nhiên nói.



Hứa Tâm An nhếch miệng, được thôi, chẳng có gì đáng tiếc cả.