Cửa Tiệm Cổ Quái
Chương 5 :
Ngày đăng: 18:48 18/04/20
Hôm nay có rất nhiều việc cần làm, phải mua mắt kính mới, phải điều tra Ngô Xuyên.
Hứa Tâm An nhờ Cầu Tái Ngọc giúp đỡ.
Đầu tiên là dựa vào tướng mạo và họ tên của Ngô Xuyên, mong sao “Ngô Xuyên” tên thật, đáng tiếc hôm qua cô không nghĩ đến chuyện chụp lén anh ta,
bây giờ chỉ có thể dựa vào lời kể để phác họa nhân vật. Hứa Tâm An còn
kể cho Cầu Tái Ngọc nghe về tên tài khoản “Như Hổ Hàng Ma” của Ngô Xuyên trên diễn đàn “Không Hề Thần Bí”, cả só điện thoại anh ta để lại. Cầu
Tái Ngọc hứa sẽ điều tra rõ ràng, bảo Hứa Tâm An yên tâm sợi tin tức của cô nàng.
Đo xong kính, Hứa Tâm An lại gọi điện thoại cho Ngô
Xuyên, kết quả chỉ nghe thấy âm báo “Số điện thoại hiện không liên lạc
được”. Hứa Tâm An thấy không thể gọi vào số này được nữa, có thể đây là
số điện thoại anh ta mua để đối phó cô. Sau khi ra tay, bất luận thành
công hay thất bại anh ta cũng sẽ bỏ nó.
“Nhất định là anh ta đã
có âm mưu từ trước.” Hứa Tâm An nói với Tất Phương: “Nói không chừng hôm trước thấy bài đăng của tôi, anh ta liền suy tính tìm cách gài bẫy tôi, nên đã mua sẵn sim điện thoại đó.”
“Dĩ nhiên là có âm mưu rồi, những kết giới liên hoàn đó không thể bố trí trong một hai ngày được.” Tất Phương nói.
“Cái gì?” Hứa Tâm An kinh ngạc: “Một hai ngày không được sao? Nếu hôm trước
thấy bài đăng, lập tức đi giăng kết giới, ngày đêm miệt mài cũng không
kịp sao?”
“Không kịp. Tôi không tìm thấy cô trong phạm vi từ cao
ốc Kim Mộc ở đường Viễn Đại đến đường Tây Đình, sau đó tôi chạy đến ngôi nhà bỏ hoang ở thành phố G. Nếu lúc đó cô không kịp nhảy ra ngoài, chắc chắn sẽ bị dịch chuyển đến một nơi khác. Nghĩa là, hắn ta đã chuẩn bị
ít nhất bốn chỗ, khoảng cách giữa chúng rất xa. Mỗi địa điểm đều phải
căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh để sắp xếp, giữa các địa điểm với nhau
cũng cần khí mạch liên thông mới có thể tạo ra cục diện liên hoàn.
Chuyện này không thể hoàn thành trong một hai ngày được. Tôi đoán nhé,
chỉ là đoán thôi, vì tôi cũng không nắm rõ khả năng của hắn ta. Nhưng
chắc chắn hắn ta có đồng bọn, cũng có thể bọn họ đã chuẩn bị ít nhất một tháng rồi.
“Một tháng sao?” Hứa Tâm An chau mày: “Anh đến đây còn chưa được một tháng.”
Hôm nay là ngày Hai mươi ba tháng Một, Hứa Tâm An nhớ rất rõ ngày Tất
Phương bắt đầu tới đây là Ba mươi mốt tháng Mười hai, đúng là chưa đến
một tháng.
“Tôi chỉ đoán thôi. Nếu hắn có nhiều đồng bọn thì
việc tìm kiếm địa điểm, bố trí kết giới cũng nhanh hơn, chắc không tới
một tháng.”
“Có cần tốn công sức đối phó với một người không biết gì như tôi không chứ, hai cửa tiêm ở thành phố C và D dường như cũng
không tốn công sức như thế”
Tất Phương nghĩ một lúc: “Có lẽ bọn
họ không làm để đối phó với cô đâu. Nếu thành phố này là cứ điểm của họ, hoặc bọn họ cần chuẩn bị trước cho một kế hoạch quan trọng nào đó. Vừa
Cô quay lại nhìn anh ta: “Phiến lông này ở bộ phận nào thế?”
Đầu cô bị gõ thật mạnh.
Cô ôm đầu không phục: “Câu hỏi rất thuần khiết mà, chỉ là tò mò chút thôi.” Lần này đúng là cô đâu có ý gì đâu, chỉ tò mò thôi.
Lại bị gõ mạnh thêm lần nữa.
Mẹ ơi, muốn tạo phản à, không ngờ còn dám dùng vũ lực với đầu bếp vĩ đại
này, Hứa Tâm An liếc anh ta, sau đó phát hiện “A, có phải anh xấu hổ rồi không? Anh xấu hổ thật đó à?”
“Cô nghĩ nhiều quá đấy.” Thần cũng biết thẹn quá hóa giận nữa cơ.
Không ngờ Tất Phương lại đánh trúng tâm lý ngại ngùng “nghĩ quá nhiều” của cô. Con người này cũng biết thẹn quá hóa giận nha.
“Lông có rụng không? Có phải thay định kỳ không?” Cô cố tình chọc anh ta.
“Không tặng cô nữa.” Tất Phương vờ như muốn lấy lại.
Hứa Tâm An cười ha ha, cô thấy đúng là người này đang xấu hổ thật, bèn nắm
chặt phiến lông vũ trước ngực không cho anh ta lấy đi. Hai người đang
đùa giỡn thì tiếng chuông cửa “kính coong” lại vang lên.
“Kính
chào quý khách.” Hứa Tâm An vừa cất tiếng đón khách vừa đẩy Tất Phương
ra, trừng mắt nhìn anh ta. Nghiêm chỉnh đi! Có khách vào kìa!
Người bước vào là một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi. Tóc ngắn, dáng người mảnh khảnh, môi mỏng, mặc một bộ đồ bó sát, xem ra rất chú trọng giữ
gìn vóc dáng. Bà ta bước đến liền đưa mắt đánh giá mọi thứ xung quanh
rồi lại đi thẳng tới quầy tính tiền.
Là một phụ nữ rất có khí chất.
Tất Phương đứng phía sau véo nhẹ vào lưng cô, nhỏ giọng nói: “Là pháp sư hàng ma.”
Hứa Tâm An lập tức đứng thẳng người, cảnh giác hơn. Người phụ nữ này là
pháp sư hàng ma sao? Chẳng lẽ đây là đồng bọn của Ngô Xuyên?
Bà ta đi đến trước quầy tính tiền, nhìn Hứa Tâm An một lúc.
Hứa Tâm An mỉm cười: “Chào dì, dì cần mua gì ạ? Chỗ chúng tôi có đủ loại
nến và phụ kiện, với nhiều công dụng như đốt hương, chiếu sáng, trang
trí…”
“Cô là người lên mạng hỏi thăm chuyện cửa tiệm Tìm Cái Chết đúng không?”
Nụ cười của Hứa Tâm An cứng đờ.