Cửa Tiệm Cổ Quái
Chương 22 :
Ngày đăng: 18:48 18/04/20
Tất Phương nhìn thấy cảnh tượng này lập tức nói: “À tốt lắm, mọi thứ đều ở đây cả, hai cô cứ từ từ tìm đi, tôi về ngủ một giấc đây, đợi tin tốt của hai cô.” Lời vừa nói xong đã quay người bước đi.
Hứa Tâm An và Cầu Tái Ngọc tròn mắt nhìn bóng dáng anh ta khuất dạng sau cầu thang, một lúc sau mới hoàn hồn.
“Cậu xem đi, đây là loại người gì không biết.” Hứa Tâm An hét lên.
“Ừ, thần mà, ai chẳng có cá tính như vậy.” Nể tình bóng lưng đầy cuốn hút của Tất Phương, Cầu Tái Ngọc miễn cưỡng nói tốt cho anh ta.
“Đúng rồi đấy, nếu tham ăn, lười làm, lại bất lịch sự cũng coi là cá tính thì nam thần của cậu đúng là rất cá tính.” Hứa Tâm An thực sự không tức giận, cô nhất định phải tìm được Nến Hồn, tác thành nguyện vọng của anh ta!
Thần muốn chết, không ai được phép ngăn cản!
Hứa Tâm An nhanh nhẹn xắn ống tay áo, bắt đầu lục tìm trong đống hàng cũ, Cầu Tái Ngọc cũng phụ tìm giúp.
“Kho nhà cậu có danh mục hàng hóa không?”
“Có.” Hứa Tâm An đang cầm cuốn sổ danh mục hàng hóa. Thật ra ngay sau khi gọi điện cho cha Hứa, cô đã kiểm tra lại danh mục hàng hóa lưu kho trong máy tính. “Trong đây không có ‘Nến Hồn’ nào hết.” Bây giờ kiểm tra cả danh mục hàng hóa chép tay cũng không có.
Hết cách rồi, đành phải tìm kiếm từng món một thôi. Hứa Tâm An kiểm tra xong một hộp nữa, bên trong chỉ có vài món đồ để khắc bùa chú, cô dán giấy nhớ lên để đánh dấu rồi viết chú thích vào danh mục hàng hóa trong kho, sau đó mới đặt hộp đó qua một bên.
“Vậy làm sao biết được nhà cậu chắc chắn có Nến Hồn?”
“Tất Phương nói đó, nếu không có linh lực của Nến Hồn, hoặc là không còn người thừa kế sứ mệnh, tiệm nến sẽ đóng cửa.” Hứa Tâm An vừa kiểm tra một cái hộp khác vừa nói: “Tớ hỏi cha tớ rồi, cha nói tiệm nhà tớ đúng là tiệm Tìm Cái Chết. Nhưng ông ấy cũng không biết Nến Hồn để ở đâu. Tiệm nhà tớ đã trải qua nhiều đời như vậy, đồ đạc lộn xộn vô cùng. Nói thực lòng, tớ cũng không biết rốt cuộc có Nến Hồn hay không, nhưng giờ đã lâm vào cảnh này rồi đành cố tìm thử xem sao.” Hứa Tâm An kể lại tỉ mỉ cho cô bạn nghe về chuyện đã xảy ra đối với hai tiệm Tìm Cái Chết kia.
“Thế à?” Cầu Tái Ngọc cũng kiểm tra xong một cái túi, sau đó làm theo cách của Hứa Tâm An, dán giấy ghi chú lên: “Vậy Nến Hồn trông như thế nào? Có kí hiệu gì không? Có màu gì? Chiều dài chiều rộng ra sao? Tâm nến có gì đặc biệt không?”
“Cha tớ cũng không biết. Tất Phương nói là…” Hứa Tâm An dừng tay mở hộp: “Tớ quên hỏi rồi.”
Nến trong nhà cô đều biết hết cả, nên trước đó cứ đinh ninh rằng loại nào cô chưa thấy qua nhất định là Nến Hồn, nhưng khi Cầu Tái Ngọc hỏi vậy cô mới chợt ngộ ra: Năm đó, Tất Phương đem nến đến, chắc chắn anh ta biết rõ hình dáng của nó như thế nào.
Hứa Tâm An cắn răng, hỏi sang vấn đề khác.
“Vậy hai tiệm trước bị kẻ nào hãm hại? Anh điều tra được chưa?”
“Tại sao phải điều tra?” Tất Phương hỏi lại.
Hứa Tâm An nuốt nước bọt: “Anh đi những hai tháng cơ mà? Tuy hai thành phố C và D cách nhau khá xa, nhưng nếu là con người, ngồi máy bay qua đó tìm những cửa tiệm kia cũng không quá hai tháng. Anh đi lâu như thế không phải vì nhận ra án mạng có điểm đáng ngờ nên mới điều tra thêm ư? Tiệm tìm cái chết mà anh mất bao công sức mới tìm được bị người khác ám hại, lẽ nào anh không muốn biết đã xảy ra chuyện gì hay sao? Không muốn biết chân tướng ư?”
“Không muốn, làm vậy mệt mỏi lắm, cũng chẳng liên quan đến tôi.”
Tất Phương nói rất thản nhiên: “Bản thân tôi cũng muốn chết, còn để ý người khác chết thế nào làm chi.”
Hứa Tâm An suýt rớt cằm, vị thần này, sao anh lại lạnh lùng thế?!
“Hơn nữa tôi không mất hai tháng vào chuyện đó, tìm kiếm tiệm Tìm Cái Chết này không thể nóng vội vì phải tốn rất nhiều công sức, nên tôi di dạo trước rồi nghỉ ngơi, ngủ vài giấc, sau đó mới tới thành phố C. Kết quả tiệm Tìm Cái Chết ở thành phố C biến mất, tôi lại tìm đến thành phố D, thế rồi mới vội vã về đây.”
Sao anh không chết lười luôn đi!
Hứa Tâm An đẩy gọng kính, nghiêm nghị tổng kết: “Bởi vậy mới nói, trên đường chông gai tìm tới cái chết, chướng ngại lớn nhất chính là sự lười biếng.”
Cầu Tái Ngọc bấm điện thoại, viết một câu dưa Hứa Tâm An xem.
“Dù sao trên phương diện tinh thần, thần linh vẫn còn một chút tính người.”
Hứa Tâm An quăng cho cô nàng một cái nhìn khinh bỉ: Cậu giỏi ghê cơ – còn cổ biến khuyết điểm thành ưu điểm nữa.
Cầu Tái Ngọc lấy lại điện thoại, ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn xem Hứa Tâm An tiếp tục đàm phán.
Hứa Tâm An lại đẩy gọng kính, lơ đi cái ngáp lười biếng của Tất Phương, nghiêm túc nói: “Nhưng hiện giờ sinh mệnh con người rất quan trọng, còn liên quan đến nhà tôi, vả lại chuyện này có dính dáng đến thần ma các anh, dù anh không điều tra rõ ràng thì cũng phải có suy đoán chứ.”