Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 9 : Cục cưng dĩ nhiên là thiên tài
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Edit: hoahuvo
Beta: Đào
Để điện thoại di động xuống, Trác Văn Dương nhìn khoảng không trước mắt mà thở dài. Quanh đi quẩn lại, tan tan hợp hợp, cũng không biết đến khi nào mới trở lại được như lúc ban đầu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- ----
Vinh Ninh cắt thịt bò vừa xong, cục cưng cũng vừa vặn từ phòng vệ sinh ra tới, bé phát hiện cô gái kia không có ở đó, di động vẫn đang cầm trong tay, bé nghĩ không lẽ cô gái kia cũng đi vệ sinh giống như mình??
Ngồi trở lại vị trí của mình, vụng trộm để lại điện thoại chỗ cũ của Lê Á Văn ngồi lúc đầu.
"Cha, dì kia đi đâu rồi?"
"Đã đi về rồi." Vinh Ninh không quan tâm lắm trả lời, thuận tiện cắt hết miếng thịt bò trên đĩa rồi để trước mặt cho cục cưng, gương mặt ôn nhu nói, "Cha cắt xong rồi, cục cưng ăn đi."
"Dạ..." Cục cưng cầm lấy nĩa xiêng một miếng thịt đưa vào trong miệng nhỏ nhai nhai, quơ quơ chiếc nĩa trong tay, " Theo như cục cưng thấy, là cha đang bỏ chạy nha?"
Hắn bỏ chạy???
Hắn chỉ là tùy tiện bịa chút chuyện, mà Lê Á Văn chưa đánh đã khai.
"Cục cưng mau ăn cơm, không cần cứ nhắc đến người phụ nữa kia." Vinh Ninh nói sang chuyện khác, hắn không muốn bởi cái tên Lê Á Văn này xuất hiện làm ảnh hưởng đến khẩu vị của hắn lúc ăn cơm, loại phụ nữ đó hắn chỉ cần nhìn một lần là đủ rồi, không cần phải nhắc lại, nếu tiếp tục hắn sợ sẽ trực tiếp muốn nôn, " Cục cưng không thích người có chết cũng không chịu thừa nhận." Cục cưng vẫn tiếp tục nói, nhớ tới Lê Á Văn phản ứng sau khi bị bé vạch trần, bé nhíu mày chán ghét, " Ở nước ngoài, chỉnh hình là chuyện hết sức bình thường, cô ta thật sự đã chỉnh hình sai chỗ, cục cưng cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở, huống chi thứ cô ấy dùng còn là hàng kém chất lượng, chất đó rất dễ gây ung thư nha." Vinh Ninh nghe cục cưng cao hứng lý luận, người bình thường rất khó có thể nhìn ra người khác có làm phẫu thuật chỉnh hình hay không, huống chi là chỉ cần nhìn làn da bên ngoài. Tự như cục cưng nhìn thấy được sự suy nghĩ trong mắt Vinh Ninh, cục cưng vừa thong thả nhai thịt bò vừa cười cười nói, " Cha, cục cưng đã nhìn thấy cái đó nhiều lần rồi, những thứ mà cha thấy được cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi." Cái mà cục cưng am hiểu nhất là nhìn suy nghĩ của người khác, cùng với các loại phần mềm ứng dụng máy tính....
Bằng không, như thế nào bé có thể xâm nhập vào nội bộ của tập đoàn Đế Không để xem xét, tìm hiểu toàn bộ hồ sơ bí mật của Vinh Ninh?
Vinh Ninh ngồi trầm mặc một lúc, thả dao nĩa đang cầm trong tay ra, hắn phát hiện cục cưng hết lần này đến lần khác làm cho hắn ngạc nhiên.
Có lúc bé chỉ biết khóc rống, thậm chí còn mang mối thù dai của trẻ con , trong chốc lát lại như một đứa trẻ cái gì cũng đều am hiểu.
Cũng là, hiểu biết của hắn đối với cục cưng thật sự còn quá ít, ít đến nỗi hắn chỉ biết bé chỉ có một chút năng lực.
" Cha, cha còn muốn nghe nữa sao?"
Vinh Ninh thở dài một hơi, hắn sợ hắn nghẽ tiếp sẽ bị hộc máu, vội vàng khoát tay, " Thôi."
Hắn đã sớm biết suy nghĩ của mẹ cục cưng đối với mình không được tốt.
Cục cưng chu mỏ nhìn cha một cái, những lời vừa nói đều là sự thật, nhưng những lời tiếp theo bé vẫn chưa nói xong, đành phải nâng cao âm thanh, âm thầm hướng đến bên tai Vinh ninh, nâng cao âm điệu, " Mẹ còn nói qua mặc dù cha có ong bướm, nhưng thật ra là người tốt, đúng là mẹ có giận cha, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm kích."
Vinh Ninh giống như nghe nhầm, vuốt vuốt lỗ tai nhìn cục cưng, " Những điều con nói đều là sự thật?"
" Cục cưng đương nhiên là nói thật." Cục cưng không định nói dối, Vinh Ninh như thế nào lại nghĩ bé nói dối hắn?
Vinh Ninh lòng tràn đầy mong đợi, cục cưng cũng không định trêu đùa hắn, trên mặt liền nghiêm túc trở lại, " Mẹ nói, cuộc đời mẹ vốn như một tờ giấy trắng, kể từ khi gặp được cha, trên tờ giấy ấy rốt cuộc có hình ảnh, tuy là những ký ức không vui, nhưng lại có thể làm cho mẹ thay đổi rất nhiều."
" Cho nên..."
" Cho nên, mẹ rất cảm kích người, bởi vì mặc dù cha làm tổn thương mẹ nhưng lại giúp cho mẹ trở nên trưởng thành hơn."
Lời này đúng là của An Bảo Bối nói ra, cục cưng thậm chí chỉ thay đổi chủ ngữ mới những từ khác đều không hê thay đổi.
Nhìn Vinh Ninh như đang lạc trong màn sương, cục cưng cũng không có ý cười nhạo hắn.
Kỳ thật bé còn rất nhỏ, nhưng bé hiểu được rõ ràng An Bảo Bối có tình cảm đối với Vinh Ninh.
Mẹ bé không hận hắn, ngược lại còn rất thương hắn, nếu không cũng sẽ không sinh ra cục cưng, An Bảo Bối đem tình cảm yêu thường Vinh Ninh chuyển dời sang trên người cục cưng , mỗi ngày khi An Bảo Bối dụ dỗ cục cưng đi ngủ, cục cưng có thể cảm giác được.
bé nhìn thấy trong mắt An Bảo Bối có một loại ánh sáng không dành riêng cho bé.
Nhưng những lời này, cục cưng không nói cho Vinh Ninh đang ngồi trước mặt, thật sự hận Vinh Ninh không phải là mẹ mà là chính bé....