Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 11 : Cha, con gái đã đến (3)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Edit: Giang Dung



Beta: Đào



Bởi vì hắn cảm thấy, trong đoạn trí nhớ kia chắc chắn có chuyện gì đó làm hắn khắc sâu vào trong kí ức. Hắn là... có một người mà hắn đã quên mất, nhưng mà cả hai từng yêu nhau sâu đậm.



Nếu không, kể từ khi hắn tỉnh dậy và quên hết mọi chuyện, hắn sẽ không có cảm giác khó qua đến vậy. Hàng đêm nằm trên giường không ngủ được cứ nhìn trần nhà, thật vất vả mới có thể thiếp đi, thế mà lại bị giấc mộng kỳ lạ kia làm cho bừng tỉnh.



Trong mộng, vẫn là con đường quốc lộ kia. Mùa đông, bên ngoài tuyết đang rơi xuống trắng như cơn bão tuyết. Hắn lái xe một mạch không có mục đích, thật giống như đang tìm kiếm ai đó. Bởi vì hắn thấy chính mình trong mộng vừa lái xe, vừa hướng ra ngoài quan sát trước sau, muốn tìm cho bằng được cái gì, nhưng lại không tìm được.



Hắn lo lắng ấn lấy cái loa trên xe, hắn muốn nổi điên, phát điên. Tại sao không tìm được, tại sao...



Trong miệng lẩm bẩm, giống như là đang gọi tên người nào đó, tuy nhiên hắn không nghe rõ lúc đó mình nói gì, hay rốt cuộc đang tìm cái gì, hoặc là gọi tên ai.



Hình ảnh lại thay đổi, tuyết rơi làm đường trơn, tốc độ lái xe lại nhanh, tuyết chặn tầm mắt của hắn. Hắn không phát hiện được phía trước có lan can, hắn thắng xe nhưng không dừng được, cả xe lật ra giữa không trung. Hắn bị bắn ra ngoài xe, cửa xe bị hỏng văng ra đè lên chân của hắn, máu theo vết thương trào ra. Một mảng tuyết trắng bị máu tươi của hắn nhuộm đỏ. Hắn chẳng quan tâm vết thương, chẳng quan tâm cái chân kia của mình, cũng chẳng quan tâm chiếc xe sau vụ tai nạn có thể bị rò dầu và nổ tung hay không.



Hắn lo lắng trở về buồng xe, muốn cầm lấy chiếc điện thoại di dộng của mình, nhưng hắn không cách nào tìm được.



Hắn thống khổ không tài nào hô hấp được, cả người run rẩy bò ra ngoài, sau che cái chân bị thương. Máu tươi vẫn theo đó mà chảy ra ngoài.



Máu chảy khiến hắn không thể nghĩ ngợi được, cả người cũng suy yếu.



Hắn nằm trên mặt đất bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng thật dày, không riêng gì tầm mắt, mà toàn bộ linh hồn đều bị bao quanh bởi khí trời lạnh như băng này, nhiệt độ lạnh như băng này.



Rốt cục... Mất đi cả trực giác.



Giấc mộng như vậy, cũng chính là toàn bộ cảnh tượng trong trí nhớ lúc hắn bị tai nạn xe cộ.



Lúc tỉnh lại trong bệnh viện lần nữa, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng, nhưng mà hắn không thể giải thích được rốt cuộc nỗi đau trong tim mình là vì sao mà vậy.



Hắn chỉ biết rằng, sau khi xe của mình nổ tung vì tai nạn, mảnh vụn lẻ tẻ đập trúng đầu của hắn. Hắn cái gì cũng nhớ hết, nhưng suy cho cùng lại không nhớ nổi kí ức một năm trước kể từ lúc tai nạn xe cộ.




Đúng ra mà nói một mạnh da đầu cũng có thể làm như thế.



Phương Trạch Tây cầm lấy vụn tóc trong tay Ngôn Hoan nhìn một chút.



Ban nãy Lộ Phi nhân lúc cùng cục cưng nói chuyện, hắn quay đầu nhìn thấy bên kia không có phát hiện, Lộ Phi liền nhân cơ hội dùng mảnh vỡ dao nhỏ cắt đứt tóc cục cưng rồi đem nó nhét vào túi quần của mình.



Ngôn Hoan lại chính một bộ cao cao tại thượng không liên quan đến mình, nhìn người bằng nửa con mắt, cứ như thể chuyện gì xảy ra trên thế giới cũng chẳng liên quan gì mình.



Thế nhưng không ngờ hắn có thể thu hết vào mắt động tác vừa khẽ vừa nhanh chóng của Lộ Phi. Quả nhiên tầm nhìn và động thái uy hiếp cực mạnh kia của Ngôn Hoan đủ để người ta nhìn với con mắt khác xưa.



Phương Trach Tây nhìn sợi tóc khẽ cười lên, xem ra gia nhập tập đoàn tài chính Đế Không quả là một lựa chọn không tồi, điều đó có thể thấy ở các vị đây.



Trong bệnh viện diễn ra cảnh tượng từ trước tới nay chưa từng thấy.



Phương Trạch Tây ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghi ngờ của Lộ Phi "Không có, chẳng qua là bị thần kỹ của Tứ ca hù thôi."



"Ừ..." Lộ Phi ngẩng đầu lên cao, rầm rì nói mấy câu "Đó là do các cậu không biết, tôi am hiểu nhất là trộm tâm."



Đường Phi hạ giọng "Trộm của cô gái kia một tấm lòng yêu."



Ngược lại với Lộ Phi khôi hài, vẻ mặt tươi cười. Bên này Ngôn Hoan nhưng lại lười nhác không rời ghế salon.



Trên mặt không một biểu cảm, hoàn mỹ tựa như Hải Vương Bostin trong thần thoại.



Phương Trạch Tây khóe mắt dư quang quan sát khuôn mặt Ngôn Hoan. Mặc dù gia nhập tập đoàn này không lâu, nhưng hắn cũng có chút thấu hiểu, vì sao Nhiếp Minh, Lộ Phi, Vinh Ninh và cả chính mình, những người đàn ông ngậm thìa vàng lớn lên như bọn hắn, lại có thể vì Ngôn Hoan mà cúi đầu xưng thần.



Đó là bởi vì trên người hắn có ánh sắc độc đáo, khí chất đặc thù, so với cả bốn người bọn họ càng thêm khí phách, cao ngạo, quý khí, tâm tư kín đáo.



Không hoảng hốt không loạn, không dễ dàng cho thấy chân tâm của mình. Tuy nhiên lại luôn nắm giữ lấy toàn cục. Dù vậy, hắn cũng là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, một khi nhận thức, hắn cũng sẽ không làm cho người khác lừa gạt tình cảm của mình, bao gồm cả người bên cạnh.