Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 13 : Tôi với anh chỉ là gặp thoáng qua (2)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Edit: Snowflake HD



Beta: Đào[/b]



Hiện tại Trác Văn Dương muốn ôm đầu gào khóc, nhưng hắn hiểu rất rõ con người của An Bảo Bối, mặc dù có hơi ngốc, nhưng một khi đã xác định làm gì đó, tuyệt đối sẽ làm cho bằng được, chỉ cần cô đã quyết tâm, thì không có chuyện gì là không làm được, dù cho có phải bò đi chăng nữa, cô cũng không run sợ.



"Chị với em cùng nhau về Pháp trước rồi đi Australia." Khóe miệng Trác Văn Dương giật giật, hắn nhìn cha của mình đang ở bên cạnh An Bảo Bối.



"Cầu xin các người." Trác Văn Dương rất muốn khóc, "Cục cưng chẳng phải tham gia trận đấu nào ở Australia cả, chỉ là đến xem bọn họ thi đấu mà thôi, người nghĩ xem, trời ơi thanh thiếu niên, cục cưngi có đủ tuổi làm thanh thiếu niên chưa?"



An Bảo Bối ngây người một lát, thiếu chút nữa thì cô đã quên mất chuyện này, cục cưng mới bảy tuổi, chỗ kia gọi độ tuổi này là trẻ em chứ không phải thanh thiếu niên.



"Lời em nói là thật sao?" An Bảo Bối nhìn hắn nghi ngờ, sao cô lại cảm thấy rằng, lời nói của Trác Văn Dương, có nhiều chỗ không đúng lắm, không thể làm cho người khác tin tưởng được.



"Em xin thề!" Vẻ mặt Trác Văn Dương vô cùng nghiêm túc giơ ba ngón tay lên, "Em thề, cục cưng tuyệt đối không có tham gia trận đấu, hơn nữa em sẽ không để cho bé tham gia vào trận đấu, càng sẽ không làm giả chứng minh thư cho bé!"



Anh nói đều là sự thật, cho nên ông trời sẽ không so đo từng li từng tí với hắn đâu.



Mặc dù An Bảo Bối vẫn cảm giác rằng có điều gì đó không đúng, nhưng lời nói vừa rồi của Trác Văn Dương cũng không phải là giả, đành phải tin anh vậy.



"Được rồi... Tôi không đi."



An Bảo Bối vừa nói xong, trong lòng Trác Văn Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngừng oán giận, cục cưng à, cậu thật sự bị cháu hại chết mà.



"Vậy cháu gái bảo bối của ta khi nào thì trở lại?" Trác Nhất Phong trừng mắt nhìn đối phương hỏi, Trác Văn Dương suy nghĩ một chút, "Nửa tháng."



"Nửa tháng!" Thiếu chút nữa thì Trác Nhất Phong đã hét cho cả sân bay cùng nghe.



"Mười... Mười ngày..."



"Rốt cuộc là mấy ngày!"



Trác Văn Dương ôm đầu nói, "Chuyện này con cũng không rõ lắm, khi ấy chỉ muốn để cục cưng ra tiếp xúc bên ngoài mấy bữa, cho nên cũng không hỏi khi nào thì kết thúc..."



Mắt thấy Trác Nhất Phong lại muốn giơ tay đánh anh trước mặt mọi người, Trác Văn Dương lập tức mở miệng nói, "Con đã cho thuộc hạ thân tín đi theo bảo vệ cục cưng rồi, bé ở Australia nhất định sẽ rất vui vẻ, rất mạnh khỏe, cũng cực kì an toàn! Cho nên cha, chị, hai người không cần phải lo lắng, với lại cục cưng chính là một tiểu quỷ , bình thường chỉ có nó đi ăn hiếp người khác, dễ dàng gì bị người khác khi dễ có phải hay không?"



Nghe Trác Văn Dương nói như vậy, tâm tư hai cha con mới có thể thả lỏng, Trác Nhất Phong vẫn tiếp tục gằn giọng nói, "Trở về lập tức gọi điện thoại cho bên kia, hỏi cháu gái yêu của ta khi nào thì mới chịu quay lại!"



"Dạ dạ dạ..."


"Đúng rồi, cậu nghe chuyện gì chưa?"



"Cái gì?"



"Ôi trời? Ngày hôm qua ở trong công ty bàn tán sôi nổi nói là... Có người tung tin, kỳ thật Vinh đại thiếu gia là đồng tính luyến ái, mà con gái của anh ta cũng là từ ống nghiệm chui ra."



"Hả... tin tức động trời như vậy... Hắc hắc, tôi nghĩ hôm nay Vinh đại thiếu gia không có tinh thần là vì tối hôm qua..."



"Vậy cậu thử đoán xem Vinh đại thiếu gia là ở phía trên hay ở phía dưới."



"Sắc mặt kém như vậy, ở trên hay ở dưới đều dễ dàng nhìn ra mà đúng không?"



... ... ...



Vinh Ninh nổi giận, kéo quần chạy ra ngoài, hai người vừa mới bàn luận về Vinh Ninh, bị dọa đến sắc mặt tái xanh.



"Vinh... Vinh đại thiếu gia."



"Tôi không phải đồng tính luyến ái."



"..."



"Các cậu mới là đồng tính, cả nhà đều là đồng tính!" Vinh đại thiếu gia tức giận mắng một câu rồi xoay người đi ra ngoài, cửa phòng vệ sinh bị hắn đạp mạnh, khung cửa gần như sắp gãy xuống.



Để lại hai ánh mắt lén nhìn theo phía sau, nhận thấy Vinh đại thiếu gia đến tột cùng cũng không chịu thừa nhận là loại người đó.



Vinh Ninh tức giận ngủ thiếp đi, Dập Dập gọi điện tới đánh thức, hắn mới nhớ Tô Nhất Dạ bảo hắn mang theo Dập Dập ra sân bay đón người.



Ba giờ máy bay hạ cánh, lúc đi đón Dập Dập, đã là hai giờ chiều, Dập Dập tiểu tổ tông hai tay khoanh lại, người thẳng tắp, một mặt nhón mũi chân một mặt nghiêng nửa đầu bất đắc dĩ nhìn hắn.



"Chú Vinh, cháu đứng dưới ánh nắng đã một giờ."



"Thực xin lỗi nha." Vinh Ninh vội vàng nói xin lỗi, việc này là hắn không đúng, đồng ý với Tô Nhất Dạ cùng Dập Dập rồi, kết quả hắn lại đến muộn, làm hại Dập Dập đứng dưới nắng một thời gian lâu như vậy.



"Quên đi." Dập Dập nhẹ nhàng ho khan một tiếng khuôn mặt trắng nõn nhìn như muốn ngã bệnh, thân thể gầy yếu càng hiện ra sự mỏng manh, nhất là đôi mắt bồ câu yếu ớt nhìn hắn, chớp chớp một hồi dường như có thể thấy hơi nước trong hốc mắt.



"Đừng ngại, chú Vinh Ninh không cần phải để ý, đứng ở dưới mặt trời hơi lâu, cho nên đầu óc có chút choáng váng mà thôi, thật sự chỉ là chuyện nhỏ, nếu như lúc gặp mẹ, Dập Dập không may té xỉu, cháu sẽ nói cho mẹ biết, tuyệt đối không phải do chú đến muộn, khiến cho cháu đứng đợi dưới nắng khoảng thời gian lâu như vậy, bà ấy sẽ không trách tội chú đâu, thật sự là, lỗi của Dập Dập, không có chuyện gì lại hẹn với chú Vinh ở trước cửa, còn đứng chịu cái nóng bức chết người của A thị chứ?"



Dập Dập sờ sờ đầu của mình, thân hình giống như là muốn té xuống đất ngay lập tức, hù cho Vinh Ninh sợ hãi toàn thân run cầm cập, chỉ lo chưa đến trước mặt người khác hắn đã té xỉu.



Vốn là đến muộn cho nên trong lòng Vinh Ninh rất áy náy, nghe Dập Dập nói như vậy, sự áy náy trong lòng hắn càng tăng thêm.



"Là lỗi của chú, không liên quan đến Dập Dập."



"Dạ..." Dập Dập cười lạnh một tiếng, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng đầy hổ thẹn của Vinh Ninh.



Lên xe, buộc dây an toàn, Dập Dập quay đầu lại nhìn xem còn chất phác đứng ở cửa Vinh Ninh, dài nhỏ trắng nõn cánh tay dựa vào cửa xe, Dập Dập chau mày nhìn Vinh Ninh, "Nếu chú Vinh còn không chịu lên xe, vậy đã muộn càng thêm muộn."



Dập Dập thấy Vinh Ninh vội vàng chạy tới, qua gương chiếu hậu hiện ra nụ cười gian xảo.



Đúng là trong tất cả những người ở tập đoàn Đế Không, đùa với Vinh Ninh là vui nhất.