Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 13 : Tôi và anh chỉ là gặp thoáng qua (3)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Edit: Độc Bá Thiên



Beta: Đào



Ô tô chầm chậm chạy trên đường lớn, không phải Vinh Ninh không muốn chạy nhanh, chỉ là phía trước kẹt xe quá mức lợi hại.



Dập Dập mở cửa sổ thông khí, Vinh Ninh trong lòng bực bội bấm còi: " Không phải chủ nhật sao lại nhiều xe như vậy?".



Dập Dập nhàn nhạt quay đầu lại, đôi mắt vô thần nhìn hắn, dường như muốn nói: "Tất cả thứ này rốt cuộc là ai hại?".



Vinh Ninh kéo quai hàm nhìn trước mặt, hoàn toàn không để ý ánh mắt Dập Dập, mới vừa lên xe khi không nhìn thấy Dập Dập mỉm cười tà ác, hắn còn không biết mình bị tiểu quỷ này giở trò rồi sao.



Muốn nói ngốc , chính mình cũng thật là ngốc sao, rõ ràng đã trải qua n lần, nhưng mỗi lần tự nói với mình muốn mở rộng trí nhớ, rồi lại bị Dập Dập cài bẫy , quả nhiên có nhiều loại cha mẹ thì sẽ có nhiều loại con nít, Dập Dập cùng cha mẹ bé đều giống nhau, đều là loại không dễ trêu chọc.



Trái lại cục cưng của hắn lại rất đáng yêu, nhất là mỗi khi phúc hắc, có thể cùng Dập Dập so tài, thậm chí ....Có khi còn cao hơn Dập Dập mấy phần.



Dập Dập ánh mắt để lại trên mặt Vinh Ninh có một chút háo sắc : "chú Vinh, hiện tại đã tới mùa hè, chẳng lẽ chú còn ở mùa xuân sao?".



"Hả?" Vinh Ninh lấy lại tinh thần nhìn cậu: "Có ý gì?"



" Cháu nói mặt chú đó. Giống như đang tư....." xuân



Câu cuối Dập Dập không nói rõ, Vinh Ninh vẫn như cũ, cùng trước kia phải ngầm hiểu, sờ tóc Dập Dập chút, làm cho Dập Dập bất mãn .



“Tiểu quỷ, con thì biết gì, chú đây không có tư xuân, đây gọi là từ phụ.”



“Từ phụ” Dập Dập nhíu mày nói: “Chú thụ tinh ống nghiệm để sinh con ?"



Mặt Vinh Ninh lặp tức giãn ra: “Bây giờ chú phiền nhất chính là bốn chữ đấy” , khuôn mặt Vinh Ninh vừa nãy vẫn còn bình tĩnh, nhưng lập tức cười tươi như hoa.



Anh và Dập Dập không phải là cha con nhưng lại như cha con, Dập Dập cũng coi như Vinh Ninh nuôi từ nhỏ đến giờ, thỉnh thoảng hắn và Dập Dập nói chút chuyện phiếm, hắn cần một người có thể cùng hắn chia sẻ tâm sự, Dập Dập năm 9 tuổi cũng giống anh.



Vinh Ninh từ lúc cùng cục cưng gặp nhau mới hai ngày này phát sinh đủ thứ chuyện kể cho Dập Dập nghe, Dập Dập chăm chú nghe, nhìn trên mặt Vinh Ninh vẫn tươi cười như cũ, cậu hiểu được tình cảm Vinh Ninh đến cùng là như thế, là một người cha có tình cảm.



Sau khi nói xong, Vinh Ninh cũng không nghĩ Dập Dập sẽ nói gì, đối với hắn mà nói chỉ cần có người có thể nghe hắn nói chuyện đã chính là lời an ủi lớn nhất.
Lên xe, Tô Nhất Dạ đem chuyện trên máy bay gặp sự việc một chữ cũng không thể nói , nói đến có liên quan tới lúc Giản Dịch khi đó, ngoại trừ Giản Dịch mặt đen góc cạnh mặt rõ ràng , những người khác đều cười ngả nghiêng.



Trên máy bay, mẹ nuôi Thụy Thụy ruốt cuộc là ai?” Vinh Ninh lái xe thăm dò.



“Là người rất đáng yêu, mẹ độc thân đơn thuần ,tên và người đều đáng yêu như nhau.



“Tên gì?”



“An Bảo Bối ,mới từ Pháp di dân trở về, là Hoa Kiều “.



An Bảo Bối ….An Bảo Bối, tên người này như một trái bom có thể nổ bất cứ chỗ nào, trong lòng đột nhiên căng thẳng, liên tục vội vã dừng xe, theo quán tính mọi người trên xe hướng về trước.



“Làm sao vậy?” Giản Dịch cầm tay hỏi.Vinh Ninh sờ sờ mặt nói: “Chợt nhớ tới vụ tai nạn đó.”



Ban đêm tuyết rơi trắng xóa, bánh xe trơn trượt, không ma sát được, xe lăn lộn, máu tươi nhuộm đỏ tuyết.



“Lái xe qua bên, để tôi lái.” Giản Dịch đề nghị, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng,đại khái là nhìn sắc mặt trắng bệch Vinh Ninh chắc lại nhớ tới vụ tai nạn năm đó.



“Uh”.



“uh”.



Vinh Ninh đổi vị trí cho Giản Dịch, Vinh Ninh nắm dây an toàn, uể oải dựa lưng vào ghế.



“Khi xảy ra vụ tai nạn đó không phải là đã đến bác sĩ tâm lý rồi sao? Về sau cũng đã lái xe được nhiều năm sao? Tại sao lại đột nhiên lại nghĩ tới vụ tai nạn kia?”



Tập đoàn Đế Không kia, cô Tô Nhất Dạ ngoài Vinh Ninh ra đều nhìn không vừa mắt ai, hắn là bạn khác giới tốt nhất , nhìn tháy hắn có bộ dạng hiện giờ, chỉ có thể lo lắng mà thôi.



“Không có chuyện gì.” Vinh Ninh thở dài một hơi: “Có thể là tác dụng phụ.” Hắn dụi mắt: “Dù sao đêm qua ngủ có chút, chắc do mệt mỏi mà ra”.



Tô Nhất Dạ nhíu lông mày ,nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mở miệng: “Nếu có chuyện gì, lập tức đi tìm bác sĩ, Phương Trạch Tây cũng bởi vì cái này mới tồn tại sao?”



“Biết rồi…biết rồi” Vinh Ninh tùy tiện nói qua loa, ánh mắt nhìn xa, chuyện vừa nãy chẳng lẽ vì đêm qua hắn không ngủ đủ đều liên quan sao?”.