Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 15 : Mãnh liệt chiến đấu tìm vợ (2)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


" Chú Vinh Ninh. Đứa bé này là ai?"



Không đợi Vinh Ninh giới thiệu, Ngôn Thần liền chỉ vào cục cưng, khí thế dồi dào hỏi. Cục cưng ngẩng đầu nhìn đứa kia so với bé còn nhỏ hơn lại cả gan làm loạn, thoạt nhìn so với mình nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng mà tuổi đã lớn như vậy, núm vú cao su vẫn không rời miệng.



Đầu bị Ngôn Thần nâng lên cao, rõ ràng thân hình cục cưng không cao, mà lại một bộ dáng từ trên cao nhìn xuống bé. Một đôi mắt đào hoa cùng Ngôn Hoan giống nhau như đúc, làn da trắng nõn như là thạch hoa quả, giống như dùng tay đè ép một chút, làn da sẽ trực tiếp bị nghiền nát, cục cưng nhíu lông lại mày nhìn cậu, thật sự có nhiều cha thì sẽ có nhiều con trai, thoạt nhìn cuồng vọng kiêu căng vô cùng.



Cục cưng đem sự ghét bỏ một màn kia giấu ở dưới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà, thục nữ hai tay kéo làn váy của mình, khom người khẽ cúi đầu hướng tới cậu.



" Tiểu thái tử điện hạ của tập đoàn Đế Không khỏe chứ, chị tên Vinh cục cưng là con gái của cha Vinh Ninh"



Ngôn Thần chất phác một tý, Vinh Ninh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Thần, bộ dáng kiêu căng cùng cha ruột cậu y chang nhau



" Thần Thần, cục cưng là con gái của chú Vinh, hiện tại chú cùng cha cháu nói chuyện, cục cưng trước sẽ ở chỗ này, cháu... Còn có các cháu.."



Vinh Ninh chỉ chỉ bên kia như hình với bóng ngồi ở trên ghế cùng trên bàn sách một cặp song sinh họ Niếp



" Không được phép bắt nạt con gái của chú"



Cặp song sinh họ Niếp hướng về phía Vinh Ninh làm bộ mặt quỷ, một người một lần nổi thanh hòa cùng đạo



" Chú Vinh Ninh..."



" Chúng ta chơi trò chơi đi..."



" Trò chơi tên là..."



" Đoán xem ai là Niếp Tinh..."



" Ai là Cảnh Thất..."




" Như thế nào?" Niếp Minh cười cười,



" Cặp song sinh nhà tôi, có phải hay không lại quấn quít lấy cậu, cùng cậu chơi trò ai là Cảnh Thất, ai là Niếp Tinh?"



Ánh mắt Vinh Ninh lạnh như băng lại oán giận thẳng tắp bắn tới Niếp Minh.



" Thoáng cái có thể đoán được trò chơi, thật không biết tiểu quỷ nhà an gặp nhau đều muốn chơi,chơi rồi vẫn muốn chơi nữa."



" Trẻ con như vậy mới có thể yêu."



Vinh Ninh không đáp lời, dù sao trong mắt hắn, cục cưng trên thế giới này mới là đứa trẻ khả ái nhất. Ánh mắt nhìn đến Phương Trạch Tây đang buồn ngủ nằm ở trên ghế sa lon



" Em ấy làm sao vậy? Có phải hay không tối hôm qua làm chuyện gì xấu, hôm nay mệt mỏi nằm mãi không đứng dậy?"



Ngôn Hoan quay đầu lại, từ trước cửa sổ khổng lồ sát đất đi tới, ngón tay cởi bỏ áo khoác màu đen hoàn mỹ, đi ngang qua chỗ Phương Trạch Tây đang nằm, dịu dàng ném đến trên người của anh, vừa vặn rơi lên nửa người trên của anh. Cởi bỏ khuy tay áo sơ mi trắng, bị anh nhẹ nhàng kéo, lưu loát ngồi ở trên ghế sa lông đối diện với Vinh Ninh, khóe mắt hướng tới chỗ Phương Trạch Tây.



" Khuya ngày hôm trước anh giao cho nhiệm vụ cho em ấy, lãng phí ít nhất một ngày một đêm mới hết bận."



" Nhiệm vụ?" Nhiệm vụ gì? Vì sao em lại không biết?



" Không có quan hệ gì với em." Vinh Ninh ngừng tạm, nghĩ đến hôm trước cùng anh em trong lúc đó bởi vì chuyện của cục cưng từ đó phát sinh chút ít không vui, có lẽ... Hắn biết rõ các anh em cũng là vì tốt cho mình, nhưng mà ngày đó giọng điệu của hắn xác thực chẳng có gì đặc sắc, Ngôn Hoan bọn họ giận mình cũng cần phải vậy.



" Chung đụng lâu như vậy." Ngôn Hoan phát giác ra được suy nghĩ trong mắt ánh của Vinh Ninh ngôn ngữ nhanh chóng đâu vào đấy



" Em nên biết chúng ta không phải người hẹp hòi."



Ngụ ý, cũng không có người bởi vì thái độ của Vinh Ninh mà giận hắn. Loại chuyện suy bụng ta ra bụng người, đúng hay sai cũng không nhất định phải phân rõ ràng.