Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 16 : Điều đầu tiên tốt nhất đừng gặp lại (1)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Ngụ ý trong lời nói, cũng không ai vì thái độ của Vinh Ninh mà giận hắn. Cái loại chuyện suy bụng ta ra bụng người, có đúng hay sai không cần phải làm rõ ràng.
"Ừ." Vinh Ninh khó xử ấp úng nói một câu, "Ngày đó, thực... Thực xin lỗi."
"Là anh em với nhau." Lộ Phi thuận tiện vỗ vào lưng Vinh Ninh một cái, "Nếu như vì vài câu nói mà xảy ra xung đột, rồi cãi nhau không chịu nghe lời nói của người kia, vậy còn gọi là anh em sao? Mấy lời đó, cũng không ai để tâm ngoài, anh ba à."
Vinh Ninh thoáng chốc nở nụ cười, lộ ra hàm trăng trắng tinh, "Uh, là anh lòng dạ hẹp hòi."
"Nói ngắn gọn thôi." Niếp Minh liếc nhìn đồng hồ, "Thời gian không còn sớm, nói nhanh lên, anh còn phải mang cặp song sinh của anh đi đón mẹ chúng nữa."
"Đúng rồi, mau suy nghĩ biện pháp, làm sao mới có thể tìm được mẹ cục cưng."
Tuy là nói như vậy, nhưng nếu chỉ nói thôi mà có thể tìm được mẹ cục cưng, hắn đã sớm đi tìm, đành chịu vậy tiểu nha đầu kia rất kín miệng, cô chỉ nói mấy chuyện lặt vặt của mẹ mình, đại loại là rất thích hoa, trí nhớ kém, thân hình vạm vỡ, chỉ dựa vào những điều ấy thì rất khó thay đổi sự tình, khoan đã, đợi một chút.
Nhưng mà những chuyện cụ thể như mẹ cô tên gì, lúc nhỏ sống ở đâu, trừ mẹ cô ra ở bên ngoài, cục cưng có quen biết ai hay không, khi hỏi đến mấy vấn đề này, cục cưng lập tức giữ miệng kín như bưng, ở trước mặt hắn một chữ cũng không nói, mặc cho hắn có làm bất cứ phương pháp gì với cục cưng cũng đều vô dụng.
"Đi theo dõi cục cưng đi, bất kể như thế nào mà nói, nhất định bé sẽ liên lạc với người nhà!" Lộ Phi mở miệng đề nghị.
"Chiêu này nhất định không được." Niếp Minh đẩy mắt kính, "Trong mắt của anh, không phải Vinh Ninh theo dõi cục cưng, mà là cục cưng giám sát bên cạnh Vinh Ninh."
Một câu này của Niếp Minh ý tứ quá rõ ràng, trong lòng Vinh Ninh có chút khó chịu, nắm chặt lấy cổ áo anh, nghiến răng nghiến lợi nói, "Không thể nào! Cục cưng nhà em đáng yêu như vậy, sao có thể giám sát em chứ?"
"Đừng xúc động." Niếp Minh cầm tay Vinh Ninh chậm rãi ném sang một bên, chỉnh lại cổ áo bị Vinh Ninh túm nhăn, "Anh đang phân tích vấn đề với em."
Vinh Ninh ngây người chốc lát, rồi ngồi xuống ghế sa lon lần nữa, xoa xoa tay mình, hắn chính là loại người hễ gặp chuyện liên quan đến người nhà và bạn bè, máu nóng sẽ đặc biệt nổi lên, xúc động đến mức hắn không kìm chế được, ổn định lại tâm tình nói, "Ý anh là, em không nên làm phiền đến anh."
"Có lẽ anh đã dùng sai từ rồi, nhưng trong mắt anh nhận thấy thì chính là như vậy, nếu như em nghe không thuận tai, vậy tốt nhất là bỏ qua nó đi, coi như trong đầu em chưa bao giờ nghe từ đó."
"Anh hai, có nhiều phương pháp vẫn tốt hơn, chung quy theo lời của anh cả đều muốn anh ba nhớ lại những người phụ nữ tám năm trước? Mấy người chúng ta cứ làm theo mệnh lệnh của anh cả, còn anh ba chỉ cần đi tìm những người phụ nữ anh ấy từng qua lại là được, về phần của em..."
Phương Trạch Tây từ trên ghế salon đứng dậy, đem áo khoát của Ngôn Hoan trả lại cho anh, hai tay nhét vào túi đi ra ngoài, hướng phía sau phất phất tay, "Em… em đi về ngủ tiếp đây."
Buồn ngủ muốn chết, hiện tại anh không có tâm tình tham dự vào chuyện vui của mấy người trong kia.
Ngôn Hoan nhìn theo bóng lưng Phương Trạch Tây cười cười, "Được rồi, tan họp, cứ làm theo những việc hôm nay đã bàn."
Ngôn Hoan đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Vinh Ninh, "Đứa bé nào cũng có lúc làm sai, huống chi, chuyện năm đó là lỗi của em, phụ bạc mẹ của nó, dù có xảy ra chuyện gì cố gắng nhẫn nại, giải thích cho nó hiểu là được rồi."
"Ừ." Vinh Ninh gật đầu nhẹ, vài người bước theo sau Ngôn Hoan rời đi.
Đến nhà giữ trẻ tập đoàn tài chính Đế Không, Cảnh Thất đang chạy theo bắt lấy Cục Cưng, khuôn mặt Cục Cưng bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ hơn mình rất nhiều, tính cách đứa bé này so với Niếp Minh như một trời một vực, quả thật làm cho người ta không thể tin được rằng cậu chính là con trai Niếp Minh, nhưng khuôn mặt cậu cùng với Niếp Minh giống nhau y hệt, trái lại với cậu là Niếp Tinh, sinh ra đã là công tử bột chính hiệu, tính tình lại y chang Niếp Minh, một mình ngồi tĩnh lặng trên ghế đọc sách, dường như trên thế giới này có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới cậu.
Khó trách An Bảo Bối, lúc nào cũng nói với cô cha mẹ sinh con trời sinh tính, không ai giống giống ai cả.
Lông mày Vinh Ninh nhăn nhó nhìn Cảnh Thất cười tủm tỉm vừa nói xong lời tỏ tình với Cục Cưng, bên kia tiểu Ngôn Thần cũng không yếu thế đứng trước mặt Cục Cưng, bày ra bộ dáng nghiêm túc bảo vệ cô.
Con gái không chịu nổi tức giận sắp sửa bùng phát, Vinh Ninh liền đẩy người Cục Cưng ra đứng phía sau mình, hai tay chống nạnh, cố ý trừng to mắt nhìn hai tên tiểu quỷ Tiểu Ngôn Thần cùng Cảnh Thất.
"Hai người các cháu đang làm gì thế hả? Bắt lấy con gái chú để ức hiếp sao?"
Tiểu Ngôn Thần lao người vào đùi Vinh Ninh, ngẩng cao đầu ngước lên nhìn hắn, "Từ nay về sau Cục Cưng của chú Vinh chính là báu vật ở trong lồng của anh Thần con đây!"
"Cục Cưng của chú Vinh chính là người phụ nữ của Cảnh Thất." Cảnh Thất cũng không chút yếu thế chen vào đứng cạnh người cao lớn kia, Vinh Ninh nâng lên lông mày lên nhìn cậu, "Đó là con gái chú! Chú không đồng ý!"