Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 16 : Điều đầu tiên tốt nhất đừng gặp lại (2)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
"Không phải." Trác Văn Dương đỏ mặt quay đầu. "Chỉ là em chưa tìm được người phụ nữ muốn cưới."
Tìm được rồi, đừng nói Trác Nhất Phong, ngay cả mình cũng sẽ không đáp ứng hôn sự kia.
"Hiện tại quan tâm chị con, không có thời gian để ý con đâu."
"Chị?" Trác Văn Dương bừng tỉnh, lấy lại tinh thần. "Chị gái muốn kết hôn?"
An Bảo Bối cúi đầu xoa xoa đôi bàn tay vì làm nhiều chuyện quá mệt nhọc mà không mềm mại. "Cha nhắc tới, nhưng chị nghĩ cũng đến lúc nên nghĩ tới hôn nhân đại sự của mình, cho cục cưng có cha."
"Nhưng.....Hôn nhân là việc dựa theo chuyện có thích nhau không, nếu chỉ vì mục đích đó, hôn nhân cũng không thể hạnh phúc."
"Con nghĩ ta sẽ để con gái bảo bối không hạnh phúc dù có cuộc hôn nhân kia sao
Giọng nói của Trác Nhất Phong nâng lên tám đê-xi-ben, chỉ sợ thân thể Trác Văn Dương cũng run theo giọng nói của ông.
"Ý của con không phải thế, con giống cha, hy vọng chị có thể hạnh phúc."
Hai chữ hạnh phúc được Trác Văn Dương nói nhẹ nhàng.
"Khụ khụ. Đừng lúc nào cũng vội vàng, ngẫu nhiên xem xét đối tượng khá hơn cho chị, nhân phẩm phải tốt, quan trọng là đối tốt với Bảo Bối, đối tốt với cục cưng, đến lúc đó sửa sang lại chút ảnh chụp, tài liệu, có liên quan."
Hôn nhân đại sự của con gái, Trác Nhất Phong ông phải quản, đương nhiên cũng muốn chọn một người thoạt nhìn sống lâu, đừng như tên chồng trước đoản mệnh của An Bảo Bối, An Bảo Bối vừa mang thai, tên đoản mệnh kia liền đi gặp Phật tổ, nếu ông và Trác Văn Dương tìm được mẹ con hai người muộn hơn, không biết An Bảo Bối còn thê thảm hơn lúc ấy không.
Như là đoán được sắc mặt Trác Nhất Phong, An Bảo Bối lúng túng tươi cười với Trác Văn Dương, Trác Văn Dương ngẩn người, nhìn mặt bàn không nói chuyện.
"Ừ?"
"Tớ...Tớ nhớ cậu..."
"..."
"Cũng có lỗi với cậu, lúc trước khi rời đi, tớ không nên cắt đứt liên lạc, vô duyên vô cớ biến mất như vậy, bây giờ mới trở lại..."
"..."
An Kỳ, cậu sẽ oán giận, hận tớ sao?"
"..."
An Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng, hai bên đường không còn nhiều người, những vì sao lẻ loi bị ánh sáng ven đường kéo thật dài. "Đứa ngốc." Giọng nói An Kỳ khẽ đè thấp. "Chúng ta là bạn bè, cũng là người nhà, bạn bè hay người nhà sẽ hận cậu, ghét cậu sao? Hỏi vấn đề này thật khờ."
"Ha ha..." An Bảo Bối bật cười, lại đứng đắn. "Thực xin lỗi, tớ biết rõ có nói bao nhiêu lần thực xin lỗi cũng không thể xóa bỏ sai lầm lúc đầu."
"Được rồi, cậu biết tớ ghét nhất là ba chữ thật xin lỗi đó mà, được rồi, còn phải nói với tớ, trong tám năm nay cậu đi đâu. Sao tớ tung lưới tìm người khắp nơi vẫn không ra cậu? Cũng không thấy cậu đi cô nhi viện gặp viện trưởng?"
"Ừ, tớ sẽ nói...." An Bảo Bối nói ra chuyện một năm một mười, cô cảm thấy những việc xảy ra trong thời gian đó như truyện cổ tích, cho nên đến giờ cô vẫn cảm thấy không tin, kinh nghiệm đủ loại, nhưng đều là thật.....
Người nhà từ trên trời giáng xuống, vài năm sống trong giai cấp vô sản ở Pháp, An Kỳ nghe tưởng thật, giọng nói kinh ngạc phóng to.
"An Bảo Bối, cậu thật sự nhặt được bảo bối, bây giờ là đại tiểu thư của một tập đoàn lớn, ai da, thật đúng là may mắn, tớ ghen tị đến mức nổi điên!"