Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 17 : Điều hai tốt nhất không nên quen biết (2)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


An Bảo Bối chưa từng nghĩ, cô lại yêu Vinh Ninh đến nông nỗi này, thậm chí chưa kết hôn đã sinh con cho Vinh Ninh, chưa lập gia đình đã làm mẹ.



An Kỳ cầm lấy tấm ảnh An Bảo Bối đưa, chắc hẳn tấm ảnh này được chụp tại Pháp, nền bức ảnh là một mảng lớn hoa oải hương, màu xanh của bầu trời như đã được tẩy rửa qua, trong tấm ảnh có 3 người, ngoại trừ con gái của cô ra còn có 2 người đàn ông, nhìn qua trông họ chênh lệch tuổi rất nhiều, chắc là bố và em trai cùng cha khác mẹ của An Bảo Bối.



Tấm ảnh chụp ba người, trong đó có cô bé mặc bộ quần áo màu hồng phấn, đôi mắt to tròn dễ thương nhưng lại mang theo vẻ bất mãn cùng không vui, khuôn mặt đó của con bé…..



An Kỳ hút một ngụm khí, thực sự khuôn mặt của con bé rất giống Vinh Ninh, làm người ngoài nhìn qua không thể không nghĩ họ là người thân.



“Quả nhiên con bé càng lớn khuôn mặt càng giống Vinh Ninh.”



An Kỳ miết nhẹ tấm ảnh, nhớ lại ngày xưa lúc cô đi tìm Vinh Ninh, hắn như nổi điên tra hỏi đến cùng rốt cuộc chủ nhân số điện thoại kia là ai, làm cho cô có nhận thức mới về hắn, cũng khiến cho cô không biết nên làm như thế nào, che giấu hay nói ra sự thật? Nếu như lúc đó, cô nói ra sự thật, cô không phải bạn gái cũ của hắn, cô cũng biết chủ nhân số điện thoại kia là An Bảo Bối thì có phải tình cảnh bây giờ sẽ khác đi không.



“Bác trai có biết con bé là con của cậu và Vinh Ninh không?”



An Bảo Bối xoay người, cơ thể co lại, lấy hai tay ôm chặt chân mình, lắc đầu nói, “Ông ấy không biết, lúc tìm thấy tớ, đứa bé trong bụng cũng được nhiều tháng rồi nên bụng bị lộ ra, tớ không muốn bỏ đi đứa bé này, cũng không muốn ông tìm Vinh Ninh gây chuyện nên nói dối là lúc tớ và cha đứa bé sắp kết hôn thì anh lại bị tai nạn giao thông nên qua đời, đứa bé trong bụng chính là ý muốn cuối cùng của anh, tớ yêu anh ấy nên nhất định phải sinh con ra, mặc kệ mọi người có khinh bỉ, nói xấu sau lưng hay chửi mắng trước mặt, nghe như vậy thì ông cũng tin, cậu biết mà, tớ đâu phải loại người hay nói dối.”



“Đứa bé ngốc.” Giọng nói của An Kỳ đột nhiên trở nên dịu dàng, xoa nhẹ đầu An Bảo Bối, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, bạn thân của cô thật đáng thương mà, “Nếu như lúc đó bác trai không tìm được cậu, cậu có thể nuôi dưỡng đứa bé một mình không? Còn có năm đó, cậu đột ngột biến mất không lời từ biệt, cũng là vì sợ làm phiền đến tớ?”



An Bảo Bối im lặng không nói gì, An Kỳ biết, cô đã nói trúng tim đen của cô ấy rồi.




An Bảo Bối ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của An Kỳ, “Cha? Gia đình?”



“Tớ và cậu đã từng lớn lên trong cô nhi viện nên biết rõ, cha mẹ ruột cùng gia đình có ý nghĩa quan trọng như thế nào, cục cưng mặc dù nhỏ tuổi nhưng cái gì cũng hiểu, cũng biết, không nói không có nghĩa là con bé không muốn, không quan tâm cũng không có nghĩa là không để ý.”



“Nhưng tớ cũng giáo dục con bé rất cởi mở, tuy con bé thông minh, cũng hay đối đầu với tớ nhưng ít nhất cũng biết nghe lời, tớ cũng nói chuyện về Vinh Ninh cho con bé biết, duy nhất tớ cảnh báo cục cưng không được nói chuyện cha con bé còn sống cho cha tớ, ngoại trừ lần đó cũng không nói gì con bé nữa.”



“Nhưng cậu cũng chưa bao giờ cho phép con bé đi tìm cha mình?”



An Bảo Bối kinh ngạc nhìn cô, thầm thắc mắc tại sao cô ấy lại biết rõ như vậy, nhưng những gì cô ấy nói đều là sự thật, gật gật đầu nói, “Đúng là như vậy, tớ không để con bé đi tìm cha mình, tớ còn mong, cha con bọn họ mãi mãi không gặp nhau.” Tay An Bảo Bối nắm chặt lại, “Tớ không muốn đem lại phiền phức cho người khác, lúc trước khi có thai cục cưng cũng không nói cho Vinh Ninh, ngay cả việc rời khỏi thành phố A cũng thế…..”



An Bảo Bối nói cà lăm hơn nửa ngày mới có thể nói chuyện lại, “Tớ sợ…. Sợ cục cưng sẽ đến bên Vinh Ninh mà rời xa tớ, anh ta…. Anh ta giỏi giang như vậy, hoàn cảnh gia đình lại tốt, có lẽ bây giờ đã có đối tượng kết hôn hoặc chuẩn bị kết hôn rồi, nếu như anh ta biết mình có con, nhất định sẽ cướp cục cưng đi, hoặc nếu cục cưng sống ở nhà anh ta, cũng sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra, tớ không muốn trở thành người đi phá hoại gia đình nhà người khác, tớ cũng không muốn mất đi con gái của mình, ngoại trừ cha cùng em trai, cục cưng chính là toàn bộ sinh mạng tớ….”



Cô cúi đầu, áy náy nói, “Tớ biết tớ rất ích kỷ, tước đoạt quyền làm cha của Vinh Ninh, cũng tước đoạt tình cha con của cục cưng….”



“Tớ chỉ là sợ hãi, sợ hãi những gì thuộc về mình đột nhiên biến mất, thậm chí…. Hạnh phúc tớ cảm nhận được, nó vẫn rất mơ hồ.”



An Kỳ im lặng không nói gì nhìn cô, nếu như…. Nếu như cô nói cho An Bảo Bối là Vinh Ninh không kết hôn, cũng không có đối tượng kết hôn, không những vậy mà bây giờ cũng không phong lưu như ngày xưa nữa, đã trở thành người đàn ông chững chạc…. Thì An Bảo Bối sẽ lựa chọn làm gì?