Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 17 : Điều hai tốt nhất không nên quen biết (3)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Bây giờ chính thức trở thành một người đàn ông ưu tú mà nói, An Bảo Bối sẽ lựa chọn làm gì?



Cho đến cuối cùng An Kỳ cũng không có nói Vinh Ninh bây giờ đã thay đổi cho An Bảo Bối biết, trong nội tâm của cô bây giờ đấu tranh nhiều như An Bảo Bối



An Kỳ ngay cả cơm trưa cũng không ăn, buổi chiều lại vội vã đi làm. Tới ban đêm hai người chỉ có thể liên lạc với nhau trong chốc lát qua internet.



An Bảo Bối chọn lấy một quả dưa hấu không quá lớn rồi cùng An Kỳ tạm biệt, dưới sự hướng dẫn của An Kỳ, cuối cùng cũng có thể tìm được bến xe bus và trực tiếp về nhà.



Đến giữa trưa ánh mặt trời so với buổi sáng còn gay gắt hơn. An Bảo Bối trong ngực ôm quả dưa hấu, đứng ở trước đèn giao thông, khẽ ngẩng đầu lên ngắm bầu trời màu xanh lam, mây trắng cùng mặt trời nóng bỏng kia.



Cùng An Kỳ gặp mặt, ngoại trừ gặp nhau ở bên ngoài, Vinh Ninh cùng chuyện của Cục cưng cũng làm cho cô thấy cảm động rất nhiều, cô đang suy nghĩ, tóm lại làm như thế nào, tuổi cục cưng không thuộc về bé ngược lại là thành thục cùng phản nghịch, nguyên nhân thật sự là vì từ nhỏ không có cha dạy dỗ sao?



Cô chỉ biết là lúc mình lúc còn ở cô nhi viện, chỉ cần là người có chút ít quan hệ với mình, thuộc về mình hay thuộc về gia đình mình, chốn ấy có thể che mưa chắn gió. Đối với cô, cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới. Không ngờ cục cưng có được ông ngoại, bé còn có mẹ bên ngoài còn muốn làm gì?



Qua tuổi trưởng thành, khiến cục cưng càng đem mọi chuyện đều giấu ở trong lòng mình, từ trước đến nay không cùng ai chia sẻ, cũng chưa bao giờ tự mình nói với ai, chẳng lẽ thật giống như lời của An Kỳ nói, nhìn cục cưng cứ như người lớn thật ra trong lòng cũng muốn có cha yêu thương bé sao?



Cô không để cho cục cưng đi tìm Vinh Ninh, cũng chưa bao giờ có ý định muốn chính mình cùng người khác phái kết giao, chính mình thuộc về mặc kệ gặp được chuyện gì đều là thuộc về loại người ngây ngốc như vậy, đối với người bày tỏ với cô, cô cũng chỉ muốn làm bạn với người yêu mến, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì đối phương đã bị cô làm cho sụp đổ tình cảm. Cô lần lượt mất đi những cơ hội yêu đương mới cũng có thể cho cục cưng mất đi cơ hội được cha yêu chiều.



Cô cắn môi dưới, đem ánh mắt chuyển về phía trước, lập tức cảm thấy trước mắt lờ mờ một chút, trước điểm dừng xe, cuối cùng xe bus cũng đã tới. An Bảo Bối lúc này mới nhớ ra ôm quả dưa hấu chạy trối chết. Tiếng còi xe ô tô bên cạnh người cô vang lên, quay nhanh đầu lại, một chiếc xe thể thao màu đỏ đã gần sát đến người cô.
Những người phụ nữ kia quả thật đã từng cùng mình quen biết, nếu như vậy ngày ấy trên đường cái cô kia đá hắn 1 cước luôn miệng nói là bạn gái trước của hắn? Vì sao hắn lại không có chút ấn tượng gì về cô cả? Nếu quả thật là đã từng quen thì tại sao Niếp Minh lại đưa tư liệu của cô cho hắn, vì cái gì không có cô gái kia tồn tại?



Là cô đang nói dối?



Vinh Ninh suy nghĩ sâu xa, tại sao cô lại nói dối hắn? Cô nói dối hắn để làm gì? Lời nói dối có lợi cho cô sao? Nói như vậy cô biết rõ hắn mất đi 1 phần ký ức quý giá, cả người, cả trái tim điều trống rỗng một mảnh, có vài người sẽ thừa dịp này mà chen vào. Trên thực tế hạng người thừa dịp người ta không nhớ mà chen vào thì trên đời hắn không phải chưa từng gặp qua.



Nhưng cô lại không có, hắn nhận thấy cô không giống với những người khác, không hám lợi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cho đến hôm nay sau khi Niếp Minh đưa tài liệu cho hắn. Vinh Ninh mới phát hiện ra người đó còn dấu bao nhiều điều bí mật, hắn tức giận kéo kéo cổ áo mình, hơi nóng liên tục phả vào mặt, tâm tình lại càng bực bội hơn.



Khuôn mặt của cô lại hiện lên trước mặt hắn, khuôn mặt kinh ngạc mang theo một chút nghi hoặc. Trong chốc lát giống như mọi bí mật được cởi bỏ, Vinh Ninh giật mình, có lẽ cô gái đó nhất định biết chủ nhân của số điện thoại đó là ai, nhưng lại không nói cho hắn biết, nếu hắn với cô như chưa từng quen, vậy sao cô lại biết hắn? Biết chủ nhân của số điện thoại kia, không lẽ cô và chủ nhân số điện thoại là bạn bè thân thiết?



Hắn nhất định phải tìn được cô gái kia, hắn cách chân tướng chênh lệch rất xa?



Trong nội tâm kích thích mọi suy nghĩ lại lần nữa kích thích



Thành phố A nói là lớn nhưng cũng không lớn, nói là nhỏ cũng không nhỏ, tìm một người lại không có dễ dàng gì, cho dù Niếp Minh tìm ở trên hệ thống mạng internet, cũng không tìm được cô gái kia, chứ đừng nói họ tên, ngay cả diện mạo hắn cũng không nhớ rõ ràng. Bao trùm hắn là sự chán nản, hối hận đã đánh tan trí nhớ của hắn, tại vì sao qua nhiều năm như vậy mới nhớ cô cùng chủ nhân số điện thoại thực sự là một người. Bảy năm rồi, trải qua suốt thời gian bảy năm, bây giờ hắn mới nhớ tới thì còn tác dụng gì? Chắc có lẽ cô ấy đã rời khỏi thành phố A đến nơi khác sinh sống rồi,… Hắn không có thông tin về cô, không biết họ tên của cô, cho dù đi tìm khắp nơi trên thế giới, như vậy chả khác gì mò kim đáy bể



Hắn hít sâu một hơi, bàn tay hắn ấn giữa vô lăng nhấn một cái, tiếng còi xe lập tức vang lên vang dội điều này nhìn như trống rỗng.. Một giây sau, trên đường dành cho người đi bộ có một cô gái đi qua, mà đèn đã đổi thành đèn đỏ, Lúc này Vinh Ninh mới thật sự thu lại ý nghĩ của mình, nhanh chóng phanh xe lại, cuối cùng hắn và xe hắn an toàn dừng lại ở ven đường.